“Cũng có nghĩa là, sau hôm nay, tôi không còn đảm nhiệm bất kỳ chức vụ gì ở thời trang Sâm Uy nữa!”
“Về vấn đề thân phận của tôi mà bà cụ Ninh vừa nói, bà nghĩ là bà nắm thóp được tôi. Bà sai rồi, tôi không quan tâm đến việc người ta biết quá khứ của mình đâu”.
“Chẳng phải bà cụ Ninh muốn nói ra sao, thế thì để tôi tự nói sẽ tốt hơn”.
Tôn Hàn hít một hơi sâu, đoạn nhìn các quan khách xung quanh, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Liễu Y Y.
Có thể nhìn thấy Liễu Y Y đang rưng rưng nước mắt, miệng lẩm bẩm, “Đừng mà, đừng nói ra!”
Nhưng Tôn Hàn chỉ cười nhẹ, anh đã nghĩ rồi sẽ có một ngày chuyện này bị công khai, vậy cứ chọn hôm nay đi.
Anh chậm rãi nói từng chữ một, “Tôi là Tôn Hàn, chính là người đàn ông đã… xâm hại Liễu Y Y sáu năm trước!”
Ầm!
Tất cả đều ngỡ ngàng!
Chuyện đã trôi qua gần bảy năm, khi ấy làm chấn động cả Giang Châu, nhưng đã nguội lạnh từ lâu.
Khi nhắc đến cái tên Liễu Y Y, ai nấy đều vô thức bật ra một câu, “Cô ta ấy à, chính là cô nàng con nhà giàu đã bị xâm hại năm xưa đấy!”.
Nhưng có mấy ai quan tâm đến người đàn ông đã xâm hại cô kia chứ.