Nhưng cô vẫn phải hỏi điều nên hỏi.
“Dì Y Y ơi, là bạn Tạ Tiểu Vũ làm mà! Cháu chính mắt nhìn thấy Tạ Tiểu Vũ lén lút đi vào phòng thay đồ. Nhưng lúc đó cháu không biết cậu ta vào đó làm gì, thế nên không nói! Chứ không ngờ…”, Đồng Đồng khóc thút thít.
Tần Phụng liền biến sắc, cô ta chửi ầm lên: “Cái con nhóc kia, mày nói cái gì đấy! Mày nhìn thấy à, ai biết có phải mày muốn vu oan cho con trai tao không!”
“Con trai, con nói đi, con có đi vào phòng thay đồ không?”
Tạ Tiểu Vũ béo ú kiên định lắc đầu: “Con không!”
“Nhìn xem, con trai tôi nói nó không vào phòng thay đồ, con nhóc này rõ ràng đang đổ oan cho nó! Mới tý tuổi đầu không học hành đàng hoàng mà còn đi đổ oan cho người khác! Thế này thì lớn lên còn hư hỏng hơn!”. Thấy Tạ Tiểu Vũ phủ nhận thì Tần Phụng tự tin hơn hẳn, thế nên liền vô cùng hung hăng.
Tôn Hàn lạnh lùng nói: “Nhà trẻ chắc phải có camera giám sát đúng không?”
“Có, tôi sẽ cho người đi xem!”, cô hiệu trưởng vội vàng nói.
“Chân tướng đã bày rõ ra thế rồi, còn đi xem camera gì nữa! Tôi nói cho các người biết…”
“Cô chột dạ hay là con trai cô chột dạ? Tạ Tiểu Vũ đúng không, cháu chắc chắn cháu không đi vào phòng thay đồ rồi bỏ đinh chứ? Nếu tra ra được thì chú cảnh sát sẽ đến bắt cháu đấy!”
Tạ Tiểu Vũ liền hốt hoảng không yên: “Cháu, cháu, chính cháu đã bỏ đinh!”
Ầm!
Mọi người xôn xao hết cả lên.
Hóa ra đúng là Tạ Tiểu Vũ bỏ đinh thật!
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!