Nhưng biết không giấu được nữa nên cô chỉ có thể gật đầu thừa nhận: “Vâng, nhưng mẹ ơi, Tôn Hàn không phải…”
“Mẹ không muốn nghe, sao con lại yêu đương với kẻ đã hại đời mình hả? Con muốn mẹ tức điên lên đúng không? Phù phù…”
Vì quá tức giận nên Tiết Lan hít thở dồn dập.
Tôn Hàn nhìn Hoàng Thiếu Tài như một con sói khát máu: “Anh chán sống rồi hả?”
“Bớt uy hiếp tôi đi! Định phủ nhận chuyện mình đã làm à? Bà Ninh, bà bị cậu ta lừa tôi không còn lời nào để nói nữa. Dẫu sao khi bên ngoài biết chuyện thì cũng chỉ có nhà họ Liễu các người bị chê cười thôi!”
Câu chuyện bị chuyển hướng quá nhanh, mãi sau bà cụ mới phản ứng lại, sau đó sa sầm mặt vì suýt nữa đã bị lừa.
“Họ Tôn kia, cút ra khỏi đây ngay!”
“Còn tưởng Liễu Y Y vớ được cậu ấm nào chứ, ra là tên đã từng cưỡng bức cô ta năm xưa!”
“Ha ha, Liễu Y Y đói bụng ăn quàng à?”
“Thì bán cá ở chợ mà có ai để ý là tốt rồi mà!”
Các tiếng cười châm chọc vô cùng chối tai vang lên bên tai của Tiết Lan và Liễu Y Y.
Tiết Lan nổi đoá nhìn Tôn Hàn rồi nói: “Cậu cút ngay cho tôi! Dù có phải cả con tôi cho Hoàng Thiếu Tài thì tôi cũng không gả nó cho cậu! Cút, cút càng xa càng tốt!”
Tôi thà gả con cho Hoàng Thiếu Tài còn hơn gả cho cậu!
Hoàng Thiếu Tài thấy hơi chạnh lòng, nhưng giờ mẹ của Liễu Y Y đang chĩa mũi dùi vào Tôn Hàn nên gã ta đành cho qua.
Tôn Hàn chính là người đàn ông đã hại đời Y Y năm xưa!
Tiết Lan vô cùng tức giận, bản tính hiền lành của bà ấy đã trở nên nóng nảy. Bà ấy nhìn chằm chằm vào Tôn Hàn như chỉ muốn lột một miếng da sau lưng anh.
Đừng hòng bả ấy cho phép hai người họ ở bên nhau.
“Hoá ra chính là gã đàn ông đã cưỡng bức Y Y năm xưa. Cậu giỏi lắm, đã thế còn dám liên lạc với con bé, bây giờ người làm cậu đây sẽ đánh gãy chân cái loại khốn kiếp này!”
Tiết Kiến Quốc bốc hoả nói, dù ông ta bảo sẽ đánh gãy chân Tôn Hàn, nhưng chỉ dám nói miệng thôi.
Thấy vậy, người nhà họ Liễu đều chờ xem kịch hay.
“Tôi bảo cậu biến ngay, có nghe thấy không hả? Tôi không cho phép cậu qua lại với con gái tôi!”, Tiết Lan kéo mạnh Liễu Y Y ra sau lưng mình rồi hung hăng nói với Tôn Hàn.
Tôn Hàn hit sâu một hơi rôi nói: “Chuyện năm xưa là lỗi của cháu, cô Tiết, cô không thể cho cháu một cơ hội sửa sai sao?” Tôn Hàn không thể làm gì với Tiết Lan cả. “Ha ha, tội phạm hoàn lương à? Chờ mặt trời mọc đầng tây đi!” “Chi có Liểu Y Y mới tin những lời lica phinh này may mà phát hiện ra sớm, không khéo Liều YY lại bị lica một vế nữa đấy!” thôi,
“Mau lượn đi cho nước nó trong, loại tù tội như cậu đừng làm bẩn nhà họ Liễu chúng tôi”.
Người nhà họ Liễu châm chọc.
Còn Liễu Y Y thì nước mắt giàn giụa.
“Y y, chúng ta…”, chuyện này không thể giải thích rõ ràng, Tôn Hàn đành nhìn sang Liễu Y Y hỏi ý kiến.
“Tôn Hàn, anh đi đi, coi như chúng ta chưa từng quen!”
Thấy sắc mặt Tiết Lan ngày càng tệ, sợ mẹ mình sẽ phát bệnh nên Liễu Y Y không dám làm trái lời bà ấy.
“Công việc thì sao?”
“Em sẽ từ chức!”
“Cá cược cũng huỷ luôn à?”
Liễu Y Y nước mắt lã chã nhìn Tôn Hàn rồi cắn răng nói: “Ừm, Tôn Hàn, vở kịch của chúng ta kết thúc ở đây thôi!”
Vở kịch!
Mọi người bật cười thành tiếng.