“Cậu là ai? Chuyện của nhà họ Liễu chúng tôi chưa tới lượt người ngoài xen vào!”, khi Tôn Hàn bước vào, một người đàn ông trung niên của nhà họ Liễu lập tức nổi đoá.
“Tôi là bạn trai của Y Y, như vậy được chưa?”, Tôn Hàn nhìn Liễu Y Y với vẻ dịu dàng.
Nghe thấy vậy, tất cả mọi người đều bật cười.
“Ha ha, bạn trai á? Bảo sao Liễu Y Y không chịu lấy cậu Hoàng, ra là có bạn trai rồi! Nhưng Liễu Y Y là con cháu của nhà họ Liễu chúng tôi nên con bé lấy ai sẽ do người lớn trong nhà chúng tôi quyết định! Cậu từ bỏ đi!”
“Liễu Y Y, đây là bạn trai của cô đấy à? Xem ra cũng thường thôi nhỉ”.
“Ấy ấy, cậu Hoàng, đây là tình địch của cậu đấy, cậu không định nói gì sao?”
Hoàng Thiếu Tài nhìm chằm chằm vào Tôn Hàn rồi bực dọc nói: “Tôi không quan tâm cậu là Tôn Hàn hay Tôn Kỳ, nhưng đây là nhà riêng của nhà họ Liễu, họ không chào đón cậu nên mời về cho!”
“Nếu đi thì tôi cũng phải dẫn Y Y đi theo, sao, anh có ý kiến à?”
Ánh mắt sắc như dao của Tôn Hàn liếc qua, khiến Hoàng Thiếu Tài sợ đến mức lùi lại vài bước, ánh mắt này khiến gã ta có một cảm giác sợ hãi lạ lùng.
“Tôn Hàn, Tôn Kỳ là sao?”, Tiết Lan nhỏ giọng hỏi Liễu Y Y.
Liễu Y Y chột dạ, không dám để mẹ mình biết Tôn Hàn là ai nên vội nói: “Mẹ đừng nghe họ nói linh tinh, anh ấy là Tôn Kỳ!”
Tiết Lan nửa tin nửa ngờ!
“Muốn dẫn người nhà họ Liễu chúng tôi đi à? Cậu đã hỏi ý kiến tôi chưa?”, lúc này, bà cụ đã lên tiếng.
Tôn Hàn bước tới cạnh Liễu Y Y, sau đó trấn an hai mẹ con cô bằng ánh mắt rồi nhìn thẳng vào bà cụ nói: “Ý kiến của bà và người nhà họ Liễu quan trọng sao?”
Cái gì?
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Ý kiến của nhà họ Liễu không quan trọng, cậu nghĩ mình là ai chứ?
“Thằng ranh ngông cuồng!”
“Với cái loại to gan lớn mật này thì tốt nhất là đánh gãy chân!”
“Còn phải vả vỡ miệng nữa, không lại chẳng biết thế nào là hoạ từ miệng mà ra!”
Tôn Hàn chẳng buồn quan tâm đến những lời chửi bới này, anh hơi cau mày nhìn Liễu Chiết Nguyên: “Tôi từng gặp anh rồi đúng không?”
Liễu Chiết Nguyên rụt cổ lại rồi đáp: “Ừ!”
Ngay sau đó, người nhà họ Liễu đều có vẻ nghi ngờ.
Liễu Chiết Nguyên lại có vẻ xem trọng bạn trai của Liễu Y Y thế này, lẽ nào anh lại là nhân vật tai to mặt lớn nào ư?
“Nếu tôi nhớ không lầm, chúng ta gặp nhau lần thứ hai ở tiệc rượu của công ti quốc tế Phong Hoả, còn lần thứ nhất là ở núi Vân Bàn đúng không?”
Trí nhớ của Tôn Hàn rất tốt, anh nhớ đã gặp Liễu Chiết Nguyên lúc Liễu Y Y đua xe với Đường Mân ở núi Vân Bàn.
“Trí nhớ của anh Tôn tốt thật, đúng là hôm đó tôi cũng ở núi Vân Bàn”.
Liễu Chiết Nguyên biết Tôn Hàn là tổng giám đốc của côn ti thời trang Sâm Uy, nhưng thế chẳng là gì. Song vấn đề mấu chốt là Tôn Hàn đã đập nát xe của thiếu gia Đường Mân của nhà họ Đường ở Thượng Hải mà vẫn bình yên vô sự.
Còn Đường Mân thì mất tích rồi.
Nhưng Tôn Hàn lại tỏ ra như không có chuyện gì, cười nói: “Người nhà họ Liễu các người cứ chất vấn tôi là cái thá gì? Điều này làm tôi thấy tò mò, không biết so với Đường Mân của nhà họ Đường thì nhà họ Liễu các người là cái dạng gì đây?”
“Đến xe của Đường Mân tôi còn dám đập thì sợ gì cái nhà họ Liễu còn con này chứ?”
Ồ!
Một làn sóng dữ dội!