“Đây là chuyện tốt mà. Dì Tiết và Y Y trở về, rốt cuộc nhà họ Liễu chúng ta cũng đoàn viên rồi!”
“Phải đấy, bà nội anh minh!”
“Mẹ à, thật ra con đã muốn nói chuyện này từ lâu rồi đấy ạ!”
Cả nhà họ Liễu đều tán thành một cách nhiệt tình.
Tiết Kiến Quốc cũng cả mừng, bèn nói với Tiết Lan, “Chị à, rốt cuộc chị và Y Y cũng chờ được ngày này rồi!”
Tiết Lan có thể trở về nhà họ Liễu, sẽ mang đến cho bọn họ lợi ích rất lớn!
Hoàng Thiếu Tài cũng tỏ ý chúc mừng hai người, tựa như quay về nhà họ Liễu là chuyện vui không gì sánh được đối với mẹ con họ vậy.
Chỉ có Liễu Y Y và Tiết Lan cảm thấy sững sờ và khó hiểu.
Khi hai mẹ con họ bị đuổi khỏi nhà với không một xu dính túi, những người ở đây nào có vẻ mặt như bây giờ, tất cả đều cười khinh miệt, đều mỉa mai…
Chẳng lẽ nhiều năm trôi qua, họ đã đổi tính à?
“Bà nội à, hay là bà nói thẳng vào vấn đề đi ạ?”, gương mặt của Liễu Y Y chẳng hề vui mừng, chỉ có vẻ khó hiểu.
Nếu cô và mẹ trở về nhà họ Liễu, nghĩa là sau này nhà họ Liễu sẽ phải chia cổ phần cho thêm một gia đình nữa. Ngày xưa, bà nội vì những lời xúi giục ấy nên mới đuổi họ ra khỏi nhà họ Liễu.
Chuyện cô bị xâm hại thực chất chi là cái có. Liễu Y Y không tin cả nhà họ Liễu lại tốt bụng chào đó mẹ con cô trở lại nhue vậy. “YY à em đang nói lung tung gì vậy! Côn không mau cảm ôn bà nội đã tha thứ đi. Chẳng lē em muốn sống lang thang ở bên ngoài cả đời à!”, một người chị họ của Liểu Y Y lên tiếng.
Nhưng Liễu Y Y chỉ lắc đầu, vẫn nhìn chằm chằm bà cụ, “Bà nội à, cháu muốn làm rõ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Sống bên ngoài đã nhiều năm, Liễu Y Y không còn ngây thơ như ngày xưa nữa. Cô biết chắc chắn chuyện này có vấn đề.
Đặc biệt là Hoàng Thiếu Tài, người không nên xuất hiện nhất ở nhà họ Liễu, cũng đang ở đây. Điều này càng làm Liễu Y Y cảm thấy nghi ngờ hơn.
Vẻ hiền từ trên mặt bà cụ dần dần biến mất. Bà ta cất giọng đầy uy nghiêm, “Y Y, ngày xưa bà để cháu và Tiết Lan rời khỏi nhà là vì thể diện của nhà họ Liễu. Cháu đừng trách bà nội! Nhưng đã nhiều năm trôi qua, hai mẹ con cũng nên về nhà rồi”.
“Để bù đắp cho cháu, bà nội quyết định sẽ giao cho cháu phụ trách một dự án hợp tác giữa nhà họ Liễu và một công ty lớn”.
“Ngoài ra, cháu cũng không còn nhỏ nữa, đã đến lúc yên bề gia thất rồi. Cậu Hoàng đây không để bụng chuyện quá khứ của cháu và bằng lòng cưới cháu. Bà nội quyết định sẽ tác hợp cho hôn sự của hai cháu!”
Ầm!
Liễu Y Y như thể bị sét đánh ngang tai.
Bảo cô kết hôn với Hoàng Thiếu Tài?
Đây mới là mục đích thực sự nhỉ!
“Y Y, cậu Hoàng là nhân tài, tuy tuổi tác hơi lớn một chút nhưng không có khuyết điểm gì cả. Cháu xem, bà tốt với cháu biết bao!”
“Phải đấy, đúng là làm người ta ngưỡng mộ mà!”
“Bà nội còn giao cho con phụ trách vụ hợp tác với quốc tế Phong Hoả đấy. Con thấy bà nội xem trọng con chưa!”
“Y Y à, sao còn không mau cảm ơn bà nội!”
Những tiếng nói liên tục vang lên xung quanh, nhưng Liễu Y Y chỉ thấy đầu mình kêu ong ong, chẳng nghe thấy gì cả.
Cô chỉ cảm thấy những âm thanh ấy thật ác độc!
Nếu Hoàng Thiếu Tài thực sự tốt như vậy thì trong số con gái nhà họ Liễu, làm gì đến lượt cô kia chứ!
Còn chuyện hợp tác với quốc tế Phong Hoả là sao? Không phải họ hợp tác với thời trang Sâm Uy à?
Lúc này, Hoàng Thiếu Tài đang mỉm cười đắc ý.