Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Ngọa Hổ Tàng Long - Tôn Hàn

Liễu Y Y nghiêm túc gật đầu: “Vậy được, anh đi đi. Những chuyện như bệnh tật này không thể để chậm trễ được đâu!”
“Được!”
Ngày mai là thứ bảy, Liễu Y Y chỉ cần đưa Đồng Đồng ra ngoài chơi là được, cũng không có gì phiền phức.
Liễu Y Y do dự một lúc lâu, sau đó vẫn gọi điện cho mẹ cô là Tiết Lan để bảo với mẹ rằng tối nay cô sẽ ở lại biệt thự.
Ngày mai Tôn Hàn sẽ đi sớm, cô ở lại đây thì tiện hơn nhiều.
Tiết Lan đã ngầm chấp nhận Tôn Hàn, thế nên không có ý kiến gì về việc Liễu Y Y ở lại cả.
Chẳng bao lâu sau khi ăn cơm là Đồng Đồng đã đi ngủ.
Lúc này Tôn Hàn đang ngắm nhìn bầu trời đêm trên sân thượng của biệt thự, Liễu Y Y đi ra từ sau lưng anh.
Cô nhìn bầu trời đêm đầy trăng sao mà xúc động vô cùng, liền thốt ra từ tận đáy lòng: “Bầu trời đêm nay thật đẹp”.
“Đúng là rất đẹp, em có muốn uống chút rượu vang không?”
Bên cạnh ghế ngồi của Tôn Hàn có nửa chai rượu vang và một cái ly đế cao.
“Uống một chút đi”. Liễu Y Y ngập ngừng đôi chút rồi nói.
Cô khẽ nhấp một hớp rượu, sau đó liếc mắt nhìn chằm chằm gò má Tôn Hàn, hơi ngây ra.
Không biết từ khi nào mà cô đã chẳng còn ác cảm đối với người đàn ông này nữa.
“Tôn Hàn, không phải anh nói rằng chuyện năm đó có uẩn khúc sao, bây giờ tôi muốn nghe về việc đó”, Liễu Y Y đột nhiên nói.
Cô nói như vậy có lẽ là muốn để cho việc Tôn Hàn năm đó làm với cô có thể có một lời giải thích thỏa đáng.
Tôn Hàn lại nhíu mày: “Chuyện này cứ từ từ. Sắp có tin tức về con gái em rồi, rất nhanh thôi là có thể tìm cô bé về!”
“….”
“Hạ Hạ vẫn ổn chứ?”. Liễu Y Y mở to đôi mắt, hỏi với giọng sầu lo.
Sự tiếc nuối lớn nhất trong lòng Liễu Y Y không phải là chuyện Tôn Hàn cưỡng bức cô, mà là tên buôn người khốn nạn đã bắt cóc con gái Hạ Hạ của cô.
“À”, Tôn Hàn lạnh nhạt à một tiếng, sau đó không nói gì nữa.
“Trần Hương, cháu về rồi à!”
“Ấy, mang bạn trai về kìa!”
Trên đường hai người gặp hai hàng xóm của Trần Hương, họ đi tới nhiệt tình chào hỏi, mà Trần Hương chỉ cười đáp lại.
Sau đó, hai người đến cửa nhà Trần Hương.
Lúc này ở chỗ quầy đồ ăn vặt có một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi có vẻ chán chường đang ngồi, bên cạnh ông ta để một cây gậy chống, chân phải của ông ta bị què.
Đây chính là bố nuôi của Trần Hương, Vương Tuyên Binh.
Nói thật ra thì Vương Tuyên Binh đem lại cho Tôn Hàn một cảm giác gian trá xảo quyệt, khiến anh không được thoải mái cho lắm.
“….Bố!”, Trần Hương gọi ông ta với giọng chẳng mấy tình nguyện.
“Về rồi à”. Vương Tuyên Binh đánh giá Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, sau đó nở nụ cười chẳng được hòa nhã cho lắm: “Mẹ con đang đợi đấy, đi vào đi”.
“Vâng”.
Trên tầng hai của quán chính là nơi họ sống. Sau khi lên tầng hai, Tôn Hàn nhìn vách tường cũ nát, gần như có thể tưởng tượng ra hồi nhỏ Trần Hương đã sống như thế nào.
Trên vách tường sát bàn có treo mấy tấm bằng khen.
Tôn Hàn đi tới gần để nhìn, tất cả chỗ đó đều là của Trần Hương.
“Hồi nhỏ cô học tốt nhỉ!”

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!