“Yêu cầu tìm công ty hợp tác của quốc tế Phong Hỏa là, phải có dây chuyền sản xuất hoàn chỉnh và nguồn hàng. Chuyện này không thành vấn đề. Thời trang Sâm Uy của chúng ta cũng chẳng phải công ty nhỏ, hoàn toàn có đủ điều kiện này!”
“Nhưng có một yêu cầu lại cực kỳ quá quắt. Ý định của giám đốc điều hành công ty quốc tế Phong Hỏa là, trên sản phẩm của hai công ty hợp tác chỉ ghi nhãn của quốc tế Phong Hỏa thôi”.
“Nếu hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, thì đồng nghĩa với việc chúng ta chỉ dựa vào dây chuyền sản xuất để kiếm tiền, nhưng về danh tiếng thì chúng ta chẳng có được gì cả!
“Những công ty nhỏ đang ở trên bờ vực khủng hoảng thì còn có thể chấp nhận điều kiện này. Nhưng công ty thời trang Sâm Uy chúng ta không chấp nhận được!”, Liễu Y Y giải thích một cách khó khăn.
Mọi công ty ở Giang Châu hợp tác với quốc tế Phong Hỏa, chính vì muốn mượn sức mạnh của quốc tế Phong Hỏa để đưa công ty mình trở nên lớn mạnh.
Nhưng phía quốc tế Phong Hòa cần dây chuyển sản xuất hoàn thiện và thành thạo, nhằm giúp ben họ tiết kiệm thời gian cũng như chi phí xây dựng dây chuyển sản xuất. Nói trắng ra là muốn mượn gà đề tríng! Làm như vậy thì không còn là hợp tác nữa. Đại đến khi quốc tế Phong Hòa mượn được dây chuyên sản xuất của địa phương và có chỗ đứng vững chắc rôi, bước tiếp theo chắc hần sẽ là thôn tính.
Nếu thời trang Sâm Uy muốn hợp tác thì buộc phải cung cấp dây chuyền sản xuất, và nếu cung ứng hàng hoá không đủ thì lại phải xây dựng lại.
Thật ra, nếu như có lợi thì những chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là việc hợp tác chẳng hề có lợi cho thời trang Sâm Uy!
Về việc kiếm tiền, tự dùng hàng hoá của mình cũng có thể kiếm ra tiền mà, hà cớ gì phải dùng dây chuyền sản xuất và nhân viên của mình để sản xuất quần áo cho công ty khác? Lại còn tự dẫn sói về nhà?
Các lãnh đạo cấp cao của thời trang Sâm Uy chắc chắn sẽ không chấp nhận chuyện này.
Thế là mọi nỗ lực mấy ngày của Liễu Y Y đều uổng công vô ích rồi.
Tôn Hàn nghe ra được điều này, bèn cười nhẹ, “Kinh doanh thì phải đàm phán. Lần này Phương Minh Nguyệt mời mọi người đến đây hẳn là để tỏ rõ mong muốn trước, rồi chờ người trong ngành chủ động đến tìm cô ta, giảm thiểu chi phí!”
“Nhưng Y Y à, cô nghĩ thử đi, đừng thấy hôm nay đông người tham dự mà lầm, thực tế sẽ không có quá năm công ty có thể đáp ứng yêu cầu của quốc tế Phong Hỏa. Phương án này của quốc tế Phong Hỏa chẳng khác gì mượn gà đẻ trứng, người trong ngành không phải kẻ ngốc, sẽ không dễ dàng chấp nhận đâu!”
Liễu Y Y hỏi ngược lại, “Nhưng chắc chắn có người chấp nhận, không phải à?”
Tôn Hàn gật đầu, chính là ý này.
Năm nay thời trang Sâm Uy kiếm ra tiền, không có nghĩa là công ty khác cũng được như thế.
Mà nếu họ không kiếm được tiền thì chắc chắn cần phải thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn. Chỉ cần hợp tác với quốc tế Phong Hỏa sẽ mang đến cho họ cái lợi ngay trước mắt, vậy là thành công.
Nói vậy như vậy, cơ hội của thời trang Sâm Uy đúng là rất nhỏ.
Nhưng Tôn Hàn không nghĩ Liễu Y Y đã cầm chắc phần thua!
“Hay là thế này, cô quay viết một bản kế hoạch đi, cố gắng đưa ra phương án vẹn toàn cho cả đôi bên. Đến lúc tôi đưa cô đi gặp Phương Minh Nguyệt để đàm phán thì chúng ta cứ dốc hết sức mình thôi!”
Đúng lúc này, bài phát biểu của Phương Minh Nguyệt đã kết thúc.
Trong số những người trong ngành, có người nán lại để tìm hiểu thêm về tình hình của quốc tế Phong Hỏa, rồi mới nghiên cứu và thảo luận thêm về việc hợp tác, có người đã rời khỏi đây.
Liễu Y Y không hề nghi ngờ về việc Tôn Hàn có khả năng hẹn gặp Phương Minh Nguyệt.
Cô gật đầu, “Được, dù hy vọng mong manh cũng phải thử. Tôi sẽ cố gắng viết ra một bản kế hoạch, xem có thuyết phục được cô Phương không. Giờ chúng ta cứ về trước đi!”
“Ừm”.
Tôn Hàn và Liễu Y Y chọn cách về trước, nhưng Lý Tông Đạo và Vương Bách Xuyên thì đã đi gặp Phương Minh Nguyệt để bàn chuyện tiếp.
Khi thành phố lên đèn.
Giang Châu về đêm lại rực rỡ lạ thường.
Trong một nhà hàng Tây cao cấp, Tôn Hàn gặp gỡ một người phụ nữ, chính là Phương Minh Nguyệt!
Gặp được Tôn Hàn, Phương Minh Nguyệt tỏ ra khá thận trọng, hoàn toàn không giống người phụ nữ mạnh mẽ tự tin vào ban ngày.
Cũng khó trách, cô ta đã biết người đàn ông trẻ tuổi trước mắt là ai, cũng tỏ tường đối phương có địa vị thế nào ở Tây Nam.