Cô ta không thể thua!
“Nếu anh muốn lấy lại công ty bất động sản Phong Quyên nghĩa là hủy diệt tôi, thế chẳng khác nào giết tôi cả! Tôn Hàn, tôi đã đi đến tận bây giờ, tôi chẳng còn sợ gì nữa!”
“Cho dù anh giết tôi thì tôi cũng không nói tung tích con gái anh cho anh biết đâu! Phải rồi, chắc anh không biết tập tục dưới quê đâu nhỉ? Thường thì bé gái đến khoảng mười tuổi sẽ được đính hôn, chưa đến hai mươi tuổi là đã sinh con rồi!”
“Nếu đợi đến lúc đó anh mới tìm được con gái thì anh đã trở thành ông trẻ rồi đấy!”
Lâm Mỹ Quyên biết rằng mình đang đi trên bờ vực của sự nguy hiểm, nhưng cô ta vẫn phải kích thích Tôn Hàn.
Cô ta cược rằng Tôn Hàn không dám làm gì cô ta.
Quả nhiên, tâm trạng Tôn Hàn dần ổn định lại, anh nói: “Nói đi, cô muốn thế nào?”
Cuối cũng anh vẫn thỏa hiệp.
“Phù!”
Lâm Mỹ Quyên nặng nề thở ra một hơi dài, cô ta nhìn Đường Minh Phong đang sững sờ rồi nói: “Anh giúp tôi và Minh Phong đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán thì tôi sẽ trả lại con gái cho anh!”
“Được, tôi sẽ sắp xếp các doanh nghiệp lớn ở thành phố Giang Châu củng cố thế lực cho công ty bất động sản Phong Quyên, sẽ đưa công ty lên sàn chứng khoán trong thời gian nhanh nhất!”
Tôn Hàn đồng ý, anh khựng một lát rồi nói tiếp: “Tạm gác chuyện chia tài sản sang một bên, chúng ta soạn một bản đơn ly hôn khác để ly hôn đi!”
Anh thực sự rất mệt mỏi, không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân vô nghĩa này nữa.
“Cũng được!”
Hai tiếng sau, mỗi người cầm một bản đơn ly hôn, Tôn Hàn rời đi.
Đường Minh Phong bật cười: “Mỹ Quyên, em giỏi thật đấy!”
Đường Minh Phong không muốn quan tâm đến những việc như bắt cóc bé gái. Anh ta chỉ biết rằng, chỉ cần Tôn Hàn không làm khó mà chịu giúp đỡ họ thì việc công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán chẳng mất bao lâu nữa.
Lâm Mỹ Quyên lại cảm thấy trống rỗng như đã mất đi thứ gì đó quý giá, cô ta không có hứng thú làm gì hết. Cô ta lạnh nhạt nhìn Đường Minh Phong: “Nếu như anh phụ lòng em thì cả đời này em sẽ bám lấy anh không buông!” Lâm Mỹ Quyên nói câu này rất nghiêm túc.
Cô ta đã dồn tất cả mọi thứ cô ta có vào Đường Minh Phong, cô ta không được phép thua.
….
Biệt thự Thương Sơn.
Tôn Hàn tùy tiện vứt đơn ly hôn lên bàn trà, anh nằm dài ra ghế sô pha.
Không bao lâu sau, Từ Khang Niên đi vào. Ông ta liếc thấy đơn ly hôn, liền vui mừng hỏi: “Cậu chủ, cậu ly hôn rồi sao?”
“Ừ”, Tôn Hàn mệt mỏi gật đầu.
“Cậu chủ, hình như cậu không được vui lắm?”, Từ Khang Niên khó hiểu.
Tôn Hàn xoa mặt: “Tôi đã đồng ý sẽ giúp đưa công ty bất động sản Phong Quyên lên sàn chứng khoán, ông đi sắp xếp đi”.
Từ Khang Niên không thể nào tin được: “Cậu chủ, tại sao cậu lại đồng ý?”
“Con gái của tôi và Y Y đúng là bị Lâm Hữu trộm đi. Ông nói xem tôi phải làm thế nào chứ?”
Tôn Hàn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Từ Khang Niên nghe.
Từ Khang Niên đã hiểu, ông ta liền thấy vui vẻ, dù sao cũng đã có manh mối rồi.
Nhưng ông ta vẫn hỏi với giọng hoài nghi: “Cậu chủ, cậu có nghĩ rằng liệu Lâm Mỹ Quyên có lừa chúng ta không?”
Tôn Hàn do dự một lát rồi nói: “Ý ông là, Đồng Đồng có thể là con gái của tôi và Y Y?”
Từ Khang Niên gật đầu: “Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng cũng không phải là không thể!”
Tôn Hàn cũng đã từng nghĩ đến khả năng này, nhưng anh cảm thấy khả năng cao là không phải.
Nếu Đồng Đồng là con gái của anh và Y Y thì đứa con gái mà Lâm Mỹ Quyên đã sinh cho anh đâu?
Hơn nữa Đồng Đồng sáu tuổi, Hạ Hạ chỉ mới năm tuổi rưỡi, chênh nhau nửa tuổi.