Nhìn hắn ta như vậy, trông có vẻ đó là nỗi sợ từ tận sâu trong lòng.
Chẳng lẽ Tổng giám đốc Tôn là đại ca xã hội đen sao?
Trông không giống chút nào!
Cô ta thực sự không đoán ra được.
Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng là có vẻ hôm nay bọn họ sẽ được an toàn.
“A Tường, cháu bị điên à! Tên Tôn Hàn này có là cái thá gì đâu, tại sao chúng ta phải sợ cậu ta?”, Lục Hữu Đạo không hiểu chút nào.
“Chú, Lục Hữu Đạo, mau nhận sai đi, mau quỳ xuống nhận sai đi! Nếu không nhà chúng ta coi như xong đấy!”, Lục Tường điên cuồng gào lên.
Lục Hữu Đạo ngẩn ra, ông ta không ngờ đứa cháu này lại gọi thẳng tên ông ta, hơn nữa còn gào lên như vậy.
Mặt ông ta tối sầm.
“Cút! Cái đồ nhát gan như mày, cút ngay cho tao! Tao tìm người khác đến xử lý Tôn Hàn. Chưa gì mày đã sợ run người rồi, mày nghĩ Tôn Hàn là cái thá gì chứ!”. Lục Hữu Đạo không muốn nhận sai, ông ta gân cổ chửi bới.
“Anh ta là cháu của ông Long!”
Lục Tường đã sốt ruột lắm rồi, ông chú của hắn ta đến giờ này rồi vẫn không biết mình đã chọc phải một nhân vật như thế nào.
Nếu có thể tát một phát tát chết Lục Hữu Đạo thì chắc chắn hắn ta sẽ làm ngay.
“Tao không quan tâm ông Long hay ông Hổ gì cả, ở thành phố Giang Châu này tao không quan tâm đến những thứ đó…”
Lục Hữu Đạo đột nhiên im bặt, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ông ta trở nên rất đặc sắc bằng một tốc độ vô cùng nhanh. Ông ta nói năng không đầu không đuôi: “Cháu nói là ông, ông Long đó sao?”
“Tam Vương của vùng Tây Nam, ông Long, Tô Vấn Long, đã đủ rõ ràng chưa?”
“….”
Bầu không khí tĩnh lặng như chết.
Người trước mặt họ là cháu của Tô Vấn Long?
Thoáng cái, sự sợ hãi và nỗi kinh hoàng mãnh liệt lan khắp toàn thân mọi người.
Trần Hương cũng sững sờ.
Tổng giám đốc Tôn là cháu của ông Long một tay che trời vùng Tây Nam đó sao?
Trời ạ!!!
Đầu óc Trần Hương rối tung lên.
“Cậu, cậu Tôn, tôi, tôi sai rồi, tôi đáng chết!!!” Bếp! Lục Hiữu Đạo đột nhiên tát một cái thật mạnh lên Cập nhật nhanh tại Talinh247.com mặt mình. “Ông thích chết thì cứ việc. Nhưng mà không phải ông nói muốn dạy cho tôi biết cái gì gọi là lễ độ sao?” “Bây giờ ông có thể dạy được rối đấy!”
Bốp, bốp!
Lục Hữu Đạo lại tát hai cái lên mặt mình, mặt ông ta lập tức sưng lên.
Vẫn chưa hết.
Ông ta quỳ sụp xuống đất.
“Cậu Tôn, là do tôi không biết lễ độ, tôi biết sai rồi!”
Lục Hữu Đạo sắp khóc đến nơi.
Ông ta cũng không ngờ được, tại sao ông ta lại chọc phải cháu của ông Long cơ chứ?
Hôm nay trước khi gọi Tôn Hàn đến, ông ta còn cố tình hỏi Lý Tông Đạo xem Tôn Hàn có chống lưng gì không, Lý Tông Đạo đã nói Tôn Hàn chẳng có chống lưng gì ở thành phố Giang Châu này cả.
Nếu không phải như thế thì ông ta đâu dám làm loạn chứ.