Liễu Y Y sững sờ hồi lâu, cô nghẹn ngào nói: “Cảm ơn!”
“Đây là điều anh nên làm!”
Liễu Y Y chỉ cho rằng anh cảm thấy mắc nợ cô nên mới dốc toàn lực tìm con gái cho cô, cô không biết rằng thực ra Tôn Hàn đã biết con gái của Liễu YY cũng chính là con gái của anh. Nhìn chiếc xe rời đi, Tôn Hàn thờ dài châm điểu thuốc. Thực ra anh không định nói tin tức về con gái cho Liễu Y Y biết nhanh như vậy, nhưeng cuối cùng anh vẫn không nhịn được.
Lúc nói điều ấy, Tôn Hàn chỉ nghĩ rằng, nếu để Liễu Y Y biết rằng Hạ Hạ có khả năng quay về, chắc chắn cô sẽ rất vui.
Thế nên anh đã nói ra.
….
Ngày hôm sau, Liễu Y Y lái xe đến biệt thự gặp Tôn Hàn và Đồng Đồng. Sau khi đến thủy cung, Đồng Đồng vô cùng vui vẻ.
“Wow, cá mập kìa! Bố ơi, con chỉ mới thấy nó trên ti vi thôi!”
“Dì Y Y ơi, đây là con gì thế, rực rỡ màu sắc trông đẹp thật đấy!”
“Đây là cá thiên thần!”
Đồng Đồng rất vui, còn Liễu Y Y có lẽ do biết tin tức của con gái nên cũng vô cùng vui vẻ.
Mỗi khi Đồng Đồng hỏi, cô đều trả lời rất nghiêm túc.
Tôn Hàn thấy thế thì cũng cảm thấy vui vẻ trong lòng. Người như Lâm Mỹ Quyên rất khó yêu thương chăm sóc Đồng Đồng như vậy. Thế nên người làm bố như anh phải yêu thương cô bé nhiều hơn.
Nhưng mà anh có quá nhiều việc phải làm, không thể lúc nào cũng ở bên chăm sóc Đồng Đồng được.
Liễu Y Y có lẽ chính là thiên sứ mà ông trời ban cho vì thấy mắc nợ bọn họ.
Chơi đến buổi trưa, ba ngoài đi ra ngoài ăn.
Vốn buổi chiều vẫn còn lịch, nhưng lúc ăn cơm Tôn Hàn đã nhận được cuộc gọi của Lý Tông Đạo.
“Tôn Hàn, tối qua rốt cuộc cậu đã làm gì với giám đốc Lâm của Tô Hàng thế hả. Người ta sáng nay đã gọi điện đến trụ sở chính để phản ánh về cậu, nói là nếu cậu và Trần Hương không xin lỗi ông ta thì từ nay về sau trung tâm mua sắm Tô Hàng sẽ không cung cấp hàng cho công ty chúng ta nữa!”
“Bên phía trụ sở chính rất quan tâm đến việc này!”
Sau khi Tôn Hàn nghe máy, Lý Tông Đạo liền trách mắng Tôn Hàn với lời lẽ vô cùng chính đáng, nhưng trong giọng điệu ông ta lại tràn ngập sự vui sướng khi thấy anh gặp họa.
Tôn Hàn trầm mặc một lúc, anh còn chưa làm gì mà Lục Hữu Đạo đã gây rắc rối rồi.
“Yên tâm đi, không chừng ngày mai Lục Hữu Đạo sẽ thay đổi ý định đấy”.
“Nếu vậy thì tốt quá. Tôn Hàn à, tôi đưa số điện thoại của giám đốc Lục cho cậu nhé. Nếu không giải quyết tốt chuyện này thì cậu không ngồi trên cái ghế Tổng giám đốc được nữa đâu!”
Sau khi anh cúp máy, Liễu Y Y nghe câu được câu không liền hỏi với giọng quan tâm: “Giám đốc Lục của trung tâm mua sắm Tô Hàng làm sao thế?”
“Không có chuyện gì đâu. Anh phải bận việc, chiều e là không thể đi chơi với Đồng Đồng được”.
“Đồng Đồng thì không sao, tôi chơi với cô bé cũng được. Nhưng anh có chuyện gì vậy? Đang yên đang lành, sao anh lại gây xích mích với giám đốc Lục vậy?”
Tôn Hàn kể lại đầu đuôi câu chuyện ra, nghe xong Liễu Y Y cũng vô cùng tức giận: “Đáng đời cái tên đó! Ngày xưa…”
Liễu Y Y không thể nào thốt ra chuyện ngày xưa, lúc đó Tôn Hàn cũng làm như thế với cô.
“Thực ra chuyện ngày xưa có uẩn khúc, anh làm như thế với em là vì có nguyên nhân khác. Cụ thể thì đến lúc nào thích hợp anh sẽ giải thích rõ với em”, Tôn Hàn cũng biết rằng Liễu Y Y lại nhớ đến chuyện anh làm năm đó.
Chân tướng năm đó thế nào, Tôn Hàn quyết định sẽ nói rõ với Liễu Y Y vào một lúc thích hợp.
Nếu không nó sẽ luôn cản trở quan hệ giữa anh và Liễu Y Y.
Nhưng không phải bây giờ.
“Uẩn khúc? Tôn Hàn, anh không thấy nói như thế rất nực cười sao?”, Liễu Y Y liền châm chọc.
Nếu không phải do Đồng Đồng vẫn ở đây thì cô đã chất vấn anh rồi.