Nhưng vì thân phận của Lục Hữu Đạo nên Trần Hương không dám nổi nóng.
Nước mắt cô ta tràn ngập hốc mắt, cô ta vô cùng uất ức.
Lục Hữu Đạo cuối cùng cũng hiểu rõ tình hình, ông ta bị chơi khăm rồi.
“Tôn Hàn, cậu không muốn hợp tác nữa à?”
“Việc hợp tác hay không thì khi khác hãy bàn. Nhưng tối nay ông nhất định phải uống hết thứ này!”
“Cậu nằm mơ đi!”
Lục Hữu Đạo vừa dứt lời thì Tôn Hàn đột nhiên đứng dậy, anh cầm lấy cốc rượu rồi banh miệng Lục Hữu Đạo ra, rót hơn nửa cốc rượu vào miệng ông ta.
Ực ực ực.
Tuy rượu chảy ra ngoài khá nhiều, nhưng phần lớn đã được dốc vào trong bụng Lục Hữu Đạo.
Bị dốc rượu xong, Lục Hữu Đạo bị sặc không ngừng, lúc này Tôn Hàn mới hài lòng vỗ tay: “Trần Hương, chúng ta đi!”
“À, vâng!”
Trần Hương nhìn Tôn Hàn rời đi như không có chuyện gì, cô ta vội vàng đi theo.
Trong lòng cô ta thấy thực sự hả hê.
Lục Hữu Đạo, ông cũng phải nếm trải mùi vị của thuốc kích dục đi.
“Tìm một người phụ nữ đến cho tôi, nhanh!”
Lục Hữu Đạo biết thừa tác dụng của thuốc kích dục, vội vàng lấy điện thoại ra gọi.
Nếu không nhanh chóng kiếm một người phụ nữ thì ông ta sẽ không xong mất.
Sau khi rời khỏi khách sạn Chiuchow, Tôn Hàn liền gọi một chiếc taxi đưa Trần Hương về.
Trần Hương lại nói: “Tổng giám đốc Tôn, hôm nay không có anh thì thực sự tôi không biết nên làm thế nào. Tôi thấy anh vẫn chưa ăn gì, tôi mời anh một bữa nhé!”
“Bảo vệ nhân viên là trách nhiệm của cấp trên, cô không phải làm thế đâu”, Tôn Hàn lạnh nhạt nói.
“Nếu như cấp trên nào cũng giống anh thì tốt quá. Trước kia khi Lý Tông Đạo ở đây, ông ta chỉ quan tâm đến đơn hàng và hợp đồng, không thèm quan tâm đến những nhân viên cấp dưới như chúng tôi đâu”.
“Tổng giám đốc Tôn, anh biết không, thực ra trước tôi đã có hai trợ lý từ chức không rõ lý do, cụ thể đã xảy ra chuyện gì không cần nghĩ cũng biết. Tôi còn đỡ, tôi vẫn trụ được!”
Trần Hương vén mái tóc đã bị gió đêm thổi tứ tung, nói với vẻ kiên cường.
Tôn Hàn nhíu mày, anh biết thói đời này như thế nào, cũng biết rằng điều mà Trần Hương nói không hề hiếm gặp.
Nhưng anh cũng không phải thần tiên, cùng lắm cũng chỉ có thể quan tâm đến những chuyện xảy ra trước mặt mình.
“Được rồi, Tổng giám đốc Tôn, chúng ta đi ăn chút gì đi, tôi mời anh!”
Lần này, Tôn Hàn nhìn đồng hồ trên tay thấy vẫn còn sớm, thế nên anh không từ chối nữa.
Hai người đi đến trước một sạp đồ nướng trong chợ đêm. Trần Hương thấy Tôn Hàn không có vẻ ghét bỏ thì mời anh ngồi xuống, cười hì hì: “Tổng giám đốc Tôn đừng trách tôi keo kiệt. Anh là người quyền cao chức trọng, có lẽ chưa bao giờ nếm thử mùi vị của những sạp hàng nhỏ này, thực sự chúng rất ngon đấy!”
“Một suất đậu phụ sốt, hai mươi xiên thịt bò, mười xiên lòng nướng, một suất cá nướng! À, thêm mấy chai bia nữa, hãng Thuần Sinh đi!”
Tôn Hàn gọi món sau đó quay sang nhìn Trần Hương, anh cười híp mắt: “Tôi gọi món tôi muốn ăn rồi, cô muốn ăn gì?”
Trần Hương vô cùng kinh ngạc: “Thì ra Tổng giám đốc Tôn cũng thích ăn đồ nướng à, tôi còn tưởng anh…”
Cô ta nghĩ rằng, người như Tổng giám đốc Tôn chắc chắn sẽ không thích ăn những đồ không bảo đảm vệ sinh như xiên nướng, ai ngờ người ta gọi món mà chẳng cần nhìn thực đơn.
Nếu không phải là người hay ăn đồ nướng thì không thể nào gọi lưu loát như vậy được.
Tôn Hàn chỉ nở nụ cười: “Ai bảo cô là tôi luôn cao sang chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đúng là lâu rồi tôi chưa ăn đồ nướng. Cô mời món này cũng vừa hay đúng ý tôi, cảm ơn nhé”.
Trước kia Tôn Hàn vô cùng thích ăn món xiên nướng này, nhưng ngày xưa mỗi lần ăn món này, Lâm Mỹ Quyên đều tỏ vẻ vô cùng ghét bỏ.
Nhớ đến Lâm Mỹ Quyên, Tôn Hàn lại thấy hơi buồn.