Thấy thời cơ đã đến, Lục Hữu Đạo lấy một viên thuốc màu trắng đã chuẩn bị sẵn ra, sau đó cười dâm đãng nói: “Đơn giản lắm! Chỉ cần cậu bỏ viên thuốc này vào trong ly rượu của Trần Hương thì chúng ta sẽ… hợp tác lâu dài!”
Thứ gì vậy?
Tôn Hàn biết rõ đó là thuốc kích dục.
Nhưng vẫn hỏi lại: “Tổng giám đốc Lục làm vậy không sợ sau đó Trần Hương sẽ tố cáo mình sao? Đến lúc ấy, ông sẽ phải đối mặt với án tù tội đấy!”
“Ha ha, cô ta dám à? Trần Hương chỉ là trợ lý cho cậu ở công ti thời trang Sâm Uy, lương chắc ba mươi nghìn là cùng, một khi rời khỏi công ti, cô ta còn lại gì chứ?”
“Xong việc thì kiểu gì cô ta cũng khóc lóc mất mấy ngày, tôi sẽ cho cô ta một khoản tiền, còn tổng giám đốc Tôn làm công tác tư tưởng thêm một chút nữa là mọi việc ổn ngay!”
Lục Hữu Đạo không hề lo lắng chút nào.
Nếu ông ta đã dám làm vậy, chứng tỏ có cơ rất lớn.
Tôn Hàn hứng thú nói: “Tổng giám đốc Lục sắp xếp đâu vào đấy thế này, chắc cũng làm nhiều lần rồi à?”
“Chuyện này thì cậu không cần quan tâm!”
Lục Hữu Đạo lạnh mặt nói: “Tổng giám đốc Tôn, bây giờ cậu có hai sự lựa chọn. Nếu cậu từ chối thì trung tâm thương mại Tô Hàng sẽ ngưng hợp tác với công ti cậu ngay, gian hàng của Sâm Uy cũng sẽ thuộc về người khác! Tình cờ sao, bây giờ lại đúng lúc cậu với Vương Bách Xuyên đang cạnh trạnh với nhau, nếu thế tôi sợ sẽ bất lợi cho vị trí của cậu đấy!”
“Thôi thì tổng giám đốc Tôn giúp tôi làm được việc kia, tôi đảm bảo mình sẽ là đồng mình vững chắc nhất về sau với cậu!”
“Trần Hương sắp về rồi, tổng giám đốc Tôn mau quyết định đi!”
Lục Hữu Đạo tin chắc là Tôn Hàn sẽ đồng ý, dẫu sao anh cũng mới ngồi vào vị trí này không lâu, vẫn đang trong quá trình xem xét nên có thể mất ghế bất cứ lúc nào.
Đây là khoảng thời gian không được xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Tôn Hàn dám từ chối không?
Cộp cộp.
Tiếng giày cao gót vang lên.
Trần Hương đã về.
Lục Hữu Đạo biến sắc mặt rồi nhìn Tôn Hàn giục: “Tổng giám đốc Tôn, cậu mau quyết đi!”
“Đưa thuốc cho tôi”.
Lục Hữu Đạo lập tức mừng ra mặt, ông ta biết ngay thằng nhãi này không dám từ chối mà.
Phải thế chứ!
Hi sinh một trợ lý nhỏ để củng cố thêm vị trí cho mình thôi mà!
“Tổng giám đốc Lục, loại rượu này đúng là khó tìm! May mà số tôi hên!”
Trần Hương đã về, vì không biết gì nên vẫn vui vẻ đặt rượu trúc lên bàn.
“Cô vất vả rồi, tôi thích loại rượu này lắm!”
Lục Hữu Đạo làm như không có chuyện gì, ông ta mở rượu, lấy ly rồi rót rượu, sau đó tuỳ ý nói: “Trần Hương, uống ít thôi nhé!”
“Tổng giám đốc Lục vui như vậy thì phải uống một chút chứ”.
Lúc này, Tôn Hàn chợt cầm viên thuốc lên nghịch rồi nói một cách sâu xa: “Tổng giám đốc Lục, ông mà uống thứ này vào chắc vui phải biết luôn”.
“Đây là…thuốc kích dục sao?!”, sắc mặt Trần Hương vô cùng khó coi.
Cô ta dù chưa từng trải nghiệm nhưng cũng biết ít nhiều.
Trần Hương là trợ lý Tổng giám đốc của công ty thời trang Sâm Uy, đã tiếp xúc với đủ thể loại người. Vì thế cô ta không hề xa lạ với thứ như thuốc kích dục, vừa nhìn là đã nhận ra.
Sắc mặt Lục Hữu Đạo cũng thay đổi, ông ta hung hăng nói: Tổng giám đốc Tôn, ý cậu là gì?” Ngón cái và ngón trở của Tôn Hàn tách ra, thuốc bột liên rơi vào trong cốc, chẳng mấy chốc đã hòa tan. Anh lạnh nhạt nói: “Tôi có ý gì sao, điều này tôi phải hỏi giám đốc Lục mới đúng. Ong bảo tôi giúp ông bỏ thuốc nhân viên của tôi, ông đang nghĩ cái gì vậy?”
Tôn Hàn vừa nói như vậy là Trần Hương đã hiểu. Lục Hữu Đạo cố ý đuổi cô ta đi là để thuyết phục Tôn Hàn bỏ thuốc cô ta.
May mà Tổng giám đốc Tôn không đồng ý, nếu không thì tối nay cô ta đã bị Lục Hữu Đạo vấy bẩn rồi.