“Ha ha, Tôn Hàn, bây giờ kẻ đáng chết chính là mày!! Chú ba à, giết nó đi!!”, Đường Mân lập tức mừng rỡ phát điên.
Gã đã nghĩ chú ba thực sự sẽ thoả hiệp với Tôn Hàn, không ngờ đã có chuẩn bị trước khi đến đây.
Lần này, kẻ phải chết sẽ là Tôn Hàn.
Chu Lão Lục căng thẳng đến mức trán ướt đẫm mồ hôi, “Thưa cậu, bọn chúng toàn là những kẻ lưu vong. Tôi sẽ chặn giúp cậu, cậu đi trước đi!”
Nhìn thủ đoạn của đám người kia, Chu Lão Lục đã biết một mình mình không phải là đối thủ của chúng. Thật không ngờ, Đường Quân Ngạo lại dám dẫn theo một đám lưu vong đến nơi này.
Trước mắt chỉ đành đảm bảo an toàn cho Tôn Hàn trước đã.
“Một người cũng đừng hòng rời đi!”
Đường Quân Ngạo lạnh lùng lên tiếng, “Cậu Tôn, vốn dĩ tôi còn định bàn bạc nghiêm túc với cậu, tiếc rằng cậu lại quá khinh thường nhà họ Đường chúng tôi”.
“Bây giờ, cậu cảm thấy chuyện này nên giải quyết thế nào đây?”
Tôn Hàn vẫn không hề biến sắc, bình thản vô cùng, “Tôi khá là bất ngờ đấy. Một gia tộc lớn mạnh như nhà họ Đường mà lại nuôi dưỡng những kẻ lưu vong này. Có điều, ông ba Đường thực sự cho rằng bọn chúng đủ sức đối phó tôi ư?”
“Cậu à!!”
Chu Lão Lục gằn giọng, bọn người này ra tay tàn nhẫn lắm đấy!
“Sắp chết mà còn mạnh miệng. A Dũng à, phế tứ chi của thằng nhóc này trước đi. Đừng giết nó vội. Tao muốn Tôn Hàn phải tận mắt nhìn thấy Liễu Y Y phóng đãng trên giường tao ra sao! Nếu không thì tao không trút được cơn giận này!!”, Đường Mân gào ầm lên.
Còn Đường Quân Ngạo lại không hề ngăn cản.
Người đàn ông tên A Dũng kia lao thẳng về phía Tôn Hàn với con dao găm sắc lạnh trên tay. Chu Lão Lục vừa định tiến đến ngăn chặn nhưng đã bị Tôn Hàn đưa tay cản lại.
Bản thân Tôn Hàn đã đứng dậy và nghênh đón trực diện.
“Chết!!”
A Dũng gầm lên, tay phải giơ cao con dao găm, định đâm vào vai Tôn Hàn.
Tôn Hàn nhanh tay nhanh mắt, một tay nắm lấy cổ tay A Dũng rồi vặn mạnh.
A Dũng cảm thấy cổ tay mình đau đến mức tưởng chừng như đứt lìa, kêu lên đầy thảm thiết, con dao găm cũng tuột khỏi tay.
Tay còn lại của Tôn Hàn đón lấy một cách chuẩn xác rồi trở tay đâm phập dao vào cổ A Dũng.
Một loạt thao tác cực kỳ mượt mà, tựa như điêu khắc một tác phẩm nghệ thuật vậy.
Ngay lập tức, A Dũng mất hết sức chiến đấu, ngã rạp xuống sàn mà co giật, máu chảy bê bết…
Nếu như không cầm máu kịp thời, A Dũng chắc chắn sẽ chết.
Nhưng Tôn Hàn hành sự xong xuôi lại không hề thay đổi sắc mặt, cứ như chỉ vừa làm một chuyện nhỏ nhặt vậy.
“Bảo bọn họ xông lên cùng lúc đi”.
Đường Quân Ngạo, Đường Mân và cả Chu Lão Lục đều trưng ra vẻ hoảng sợ.
Động tác quá gọn gàng, sạch sẽ.
Đây cũng là lần đầu tiên Chu Lão Lục chứng kiến Tôn Hàn đích thân ra tay, nên mới biết hoá ra anh lại là một cao thủ giấu nghề!
Đường Mân không kêu gào được câu nào nữa.
“Lên!”
Đường Quân Ngạo lạnh lùng ra lệnh.
Loạt soạt!
Bảy người còn lại cùng lúc ra tay, tất cả đều muốn đánh chết Tôn Hàn.
Đối mặt với đám người kia, Tôn Hàn vẫn có thể thong dong ứng phó, còn ra tay rất quả quyết và tàn độc.
Mỗi một cú ra đòn đều chắc chắn phế được một tên.
Thời gian chưa đầy mười nhịp thở, cả bảy người đều ngã rạp xuống sàn, không ai thoát nạn.
“Ông ba Đường, ông còn thủ đoạn nào chưa tung ra không?”, Tôn Hàn lạnh lùng hỏi.