Ở buổi tiệc, tuy không thể hiện ra mặt, nhưng Tôn Hàn đã phát hiện được một vấn đề rất lớn.
Vóc dáng của Lâm Hữu có đến chín phần tương đồng với sự mô tả của Hồ Lệ!
Nếu như đó thực sự là Lâm Hữu, vậy thì anh đã càng lúc càng tiến gần hơn đến việc tìm được con gái của Liễu Y Y rồi.
Hôm sau là thứ Bảy.
Tôn Hàn hẹn Liễu Y Y đi chơi công viên cùng Đồng Đồng.
Chơi suốt cả buổi sáng, Đồng Đồng chưa bao giờ vui vẻ và phấn khích như thế.
Tiếc rằng ông trời không chiều lòng người, đến gần giữa trưa thì một trận mưa to bỗng dưng đổ xuống.
Cơn mưa rì rào gột sạch khói bụi của thành phố, những giọt mưa rơi rơi làm trong xanh cả khoảng trời!
Đẹp thì đẹp đấy, nhưng mưa quá to nên Tôn Hàn và Liễu Y Y đành ôm Đồng Đồng ngồi trong xe để trú mưa, đợi đến giờ thì đi ăn trưa.
Đồng Đồng vui chơi mệt quá, vừa lên xe được mấy phút đã ngủ thiếp đi.
Dáng vẻ Đồng Đồng lúc ngủ rất đáng yêu, Tôn Hàn không kìm lòng được bèn thò tay ra ghế sau rồi bẹo má cô bé.
Liễu Y Y đang ôm Đồng Đồng, bèn gạt tay anh ra, “Có ai làm bố như anh không? Đừng có bẹo má!”
Tôn Hàn nghe lời rụt tay về, đoạn cười cười, “Y Y này, em có cảm thấy bây giờ chúng ta rất giống một gia đình không?”
Nếu là thật thì tốt rồi.
Tiếc rằng không phải.
Liễu Y Y nhíu mày, “Tôi là người làm của anh, không phải là người nhà của anh đâu!”
Tôn Hàn nhún vai, không đùa tiếp nữa.
Đồng Đồng đã sáu tuổi, còn con gái của Liễu Y Y chỉ năm tuổi rưỡi, có lẽ cô bé không phải là con gái của Liễu Y Y.
Nhưng nếu như đã có manh mối, nếu Lâm Hữu thực sự là người đã bắt cóc con gái của Liễu Y Y năm xưa, vậy chân tướng sự việc đã sắp lộ diện rồi.
Bây giờ mà nói chuyện này với Liễu Y Y thì chỉ làm cô kích động thôi, không cần thiết.
Trận mưa này đến nhanh, đi cũng nhanh.
Chỉ sau nửa giờ, bầu trời đã quang đãng trở lại.
Trận mưa chỉ kéo dài nửa giờ đồng hồ, nhưng bầu không khí của thành phố mang đến cho người ta cảm giác trong lành hơn hẳn.
Như một nguồn sống mới vậy!
Bây giờ đã là giữa trưa, Tôn Hàn đánh thức Đồng Đồng rồi đưa họ đến tiệm thức ăn nhanh Đức Lai Sĩ gần công viên để ăn trưa.
Khoảng thời gian này, Tôn Hàn đã đề ra quy tắc nghiêm ngặt trong việc rèn luyện cho Đồng Đồng, vì giảm cân nên anh không cho Đồng Đồng ăn đồ dầu mỡ nữa.
Nhưng thi thoảng ăn một chút cũng không sao.
Khoẻ mạnh cũng chia ra khoẻ mạnh về thể chất và khoẻ mạnh về tinh thần mà.
Đừng nói là trẻ con, ngay cả người trưởng thành cũng khó lòng răm rắp tuân theo tiêu chuẩn ăn uống lành mạnh, thỉnh thoảng cũng nên thoải mái một chút.
“Dạ được, Đức Lai Sĩ ạ!”
Nghe đến Đức Lai Sĩ, Đồng Đồng lập tức nhảy cẫng lên và giơ tay tán thành.
Trẻ con không hề có khả năng miễn dịch trước mấy món của Đức Lai Sĩ hay McDonald’s.
“Đồng Đồng à, bố đưa con và dì Y Y đi ăn ở Đức Lai Sĩ, nhưng con vẫn phải chăm chỉ tập thể thao đấy nhé!”, Tôn Hàn nói bằng giọng rất nghiêm túc.
“Vâng ạ!”, Đồng Đồng gật đầu như giã tỏi.
Đến Đức Lai Sĩ rồi đặt hai phần lớn, ba người họ đánh chén một cách ngon lành.
Liễu Y Y cũng có cảm giác bọn họ giống một gia đình.
“Tinh tinh tinh!”