Tên Tôn Hàn này buộc phải giao lại toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho Đường Minh Phong và xoá bỏ mọi ân oán với Đường Minh Phong!
Đường Quân Ngạo lại có phần không hài lòng, làm như vậy thì ông ta không có cơ hội dạy dỗ Tôn Hàn rồi. Nhưng ông Long đã nói vậy, ông ta cũng không thể từ chối.
“Tôi tò mò thật đấy, từ khi nào mà Tây Nam trở thành địa bàn của ông vậy, Tô Vấn Long?”, Tôn Hàn đột nhiên mở miệng hỏi.
Soạt!
Cả đại sảnh không ngừng xôn xao.
Tên Tôn Hàn này dám ăn nói với ông Long như vậy, đúng là tự tìm đường chết mà!
Chỉ trong nháy mắt, Đường Quân Ngạo đã lộ rõ vẻ vui mừng.
Có câu tệ tạo nghiệp chướng rất khó sống”, còn
nghĩ Tôn Hàn ghê góm thế nào, xem ra ông ta đã
nghĩ nhiều rôi.
Cũng chỉ là một kẻ không có đầu óc mà thôi.
Tôn Hàn dám nói ra câu này, chắc chắn ông Long
sẽ không bỏ qua!
Khuôn mặt Tô Vấn Long rốt cuộc cũng xuất hiện
về nham hiểm, “”Tôi không thể quyết định mọi
chuyện ở Tây Nam, nhưng có thể định đoạt tính
mạng của cậu đấy!”
Một câu nói quyết định sống chết của Tôn Hàn.
Đây chính là ông Long, tam vương của Tây Nam!
Có kẻ hả hê khi thấy Tôn Hàn gặp hoạ, cũng có người cảm thấy lo lắng cho anh.
Dám mạo phạm ông Long như vậy, đúng là không sợ chết mà!
Đường Minh Phong và Lâm Mỹ Quyên vừa cười trộm vừa nhìn Tôn Hàn với vẻ thù hằn, dám xúc phạm ông Long như thế, quả là tự tìm đường chết, không trách được ai.
“Tôn Hàn à, anh còn đứng đấy làm gì? Đúng là bình thản quá nhỉ! Khuyên anh một câu, bây giờ ngoan ngoãn quỳ xuống van xin ông Long, may ra ông Long còn rộng lượng tha cho anh một mạng!”
Đường Minh Phong vừa cười ha hả vừa nói, vẻ mặt đầy châm chọc.
Anh ta nói vậy tất nhiên không phải vì tốt bụng, mà là cố ý muốn Tôn Hàn bẽ mặt. Ông Long đã lên tiếng rồi, dù Tôn Hàn có làm gì đi nữa cũng phải ngoan ngoãn giao toàn bộ quyền tài sản của Phong Quyên cho anh ta thôi.
Anh ta đâu cần sợ nữa?
“Tô Vấn Long, Đường Quân Ngạo không nói tên tôi cho ông biết nhỉ?”
Nhưng khuôn mặt Tôn Hàn không hề xuất hiện vẻ sợ hãi, còn thốt ra một câu hỏi như thế.
Đường Quân Ngạo lập tức cười mỉa, “Cậu Tôn à, cái tên nhỏ bé hèn mọn của cậu mà lại cần ông Long phải nhớ ư?”
Tô Vấn Long nhíu mày, tựa như nhận ra điều gì đấy.
Vốn dĩ ông ta không có hứng thú nhớ tên của những kẻ không quan trọng, nhưng người ta đã cố tình nhắc đến thì hẳn có ý gì đó rồi.
Tôn Hàn?
Đột nhiên trong đầu ông Long hiện ra cái tên mà Đường Minh Phong vừa mới gọi cậu thanh niên ấy, là Tôn Hàn!
Đôi đồng tử của ông ta lập tức co rút.
“Cậu là Tôn Hàn!!”
Hửm?