“Tất nhiên là tôi cũng phải cảm ơn ông chồng khốn nạn của tôi, nếu không phải do anh ta đã phạm phải tội ác khiến người ta khinh thường thì tôi cũng sẽ không nhìn rõ bản chất của anh ta, càng không gặp được định mệnh đời mình là Minh Phong”.
Phóng viên bên dưới liền bàn tán xôn xao, họ đều chỉ trích tội ác của chồng Lâm Mỹ Quyên, cũng chính là Tôn Hàn.
Thì ra mọi chuyện là như vậy!
Tội phạm cưỡng hiếp!
Thì ra chồng của Lâm Mỹ Quyên là một tên cặn bã như vậy.
Có được đáp án như vậy, không có phóng viên nào cảm thấy Lâm Mỹ Quyên cướp đoạt tài sản của chồng cô ta nữa.
Loại người như vậy, bị như thế là đáng đời!
Lúc này Liễu Y Y chỉ muốn đập nát màn hình máy tính.
Cô đã quen biết Tôn Hàn lâu như vậy nên ít nhiều gì cũng biết anh là người thế nào. Tuy có lúc anh rất ngang ngược, nhưng anh chắc chắn không phải kẻ xấu xa như Lâm Mỹ Quyên nói.
“Vợ của anh đúng là quá vô liêm sỉ!”
Tôn Hàn lắc đầu cười khổ, từ từ lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa: “Anh đã quen rồi”.
“Bị cô ta nói xấu như vậy mà anh không bực à?”
Liễu Y Y khó hiểu nhìn Tôn Hàn.
Tôn Hàn bật cười lắc đầu, đáp: “Không bực nổi”.
Sau đó, Tôn Hàn đứng dậy, mặc chiếc áo khoác trên ghế vào rồi nói: “Đi thôi, chúng ta đến đó xem sao”.
Cái gì?
Liễu Y Y chớp mắt rồi hiếu kỳ hỏi: “Đến đó? Nơi diễn ra buổi họp báo của bất động sản Phong Quyên ư?”
Tôn Hàn gật đầu đáp: “Ừ”.
“Chuyện anh ngồi tù là thật, đã thế vợ anh còn hất cho anh thêm một chậu nước bẩn, anh không giải thích nổi đâu! Đến đó làm gì chứ?”
Sẽ khó xử lắm đó!
Trong mắt của xã hội ngoài kia, họ không bao giờ có cái nhìn tốt với những người từng ngồi tù.
Tôn Hàn từng ngồi tù nên sẽ yếu thế về mặt dư luận.
Dù Lâm Mỹ Quyên bịa chuyện, nhưng người ngoài vẫn sẽ chọn tin cô ta, thay vì tin một người tù tội như Tôn Hàn.
Tôn Hàn đến đó, ngoài việc thêm mất mặt ra thì chẳng có lợi ích gì cả.
Tôn Hàn vuốt nếp gấp trên bộ đồ vest rồi điềm nhiên nói: “Em ở cạnh anh cũng khá lâu rồi, đã bao giờ thấy anh chịu thiệt chưa? Cứ đi theo anh là được”.
“Tôn Hàn…”
“Em không đi, anh đi một mình!”
“Haizz… Thôi được rồi, anh không sợ mất mặt thì tôi sợ gì chứ!”
Khuyên nhủ không thành, Liễu Y Y đành mặc kệ rồi quyết định đi cùng Tôn Hàn một chuyến.
Liễu Y Y không phát hiện ra rằng sự bài xích mà cô dành cho Tôn Hàn đã giảm bớt từ lúc nào không hay.
Mặt khác.
Tại nơi diễn ra buổi họp báo.
Một phóng viên nữa đưa ra câu hỏi, người đó hỏi một cách dõng dạc: “Bất động sản Thịnh Hạ và nhà họ Thẩm là hai ông lớn về mảng bất động sản ở thành phố Giang Châu của chúng ta, song lại không có ai của hai nhà trên tới cổ vũ cho buổi hợp báo lần này của tổng giám đốc Đường, như vậy có phải chứng tỏ họ không muốn chia phần với Phong Quyên ở đây không?”
“Đồng thời cũng không công nhận bất động sản Phong Quyên là ông lớn thứ ba trong lĩnh vực bất động sản ở thành phố không?”
Nếu câu này được hỏi vào tối qua thì chắc chắn Đường Minh Phong không thể trả lời được.
Kinh doanh bất động sản ở Giang Châu mà không có sự công nhận của Từ Khang Niên và Thẩm Thương thì khó mà phát triển được.
Nhưng bây giờ, anh ta đã có ông Long chống lưng rổi thì sợ gì hai người đó nữa.
Đường Minh Phong cầm mic rồi cười khinh miệt đáp: “Mọi người đừng hiểu sai, từ sau khi nhận được đầu tư của tập đoàn Đường Thị tại Thượng Hải thì tầm nhìn của bất động sản Phong Quyên chúng tôi không chỉ dừng ở Giang Châu, mà là ở cả Tây Nam!”
“Cho nên người của hai nhà trên có đến hay không, không quan trọng!”