“Cô là ai? Đang nhìn lén gì thế?”
Đột nhiên có một giọng nói vang lên.
Lâm Ảnh vội vàng nhìn đi nơi khác rồi giải thích với người đó: “Tôi mới đến phóng vấn xin việc hôm nay, tôi ngó nghiêng chút thôi mà, giờ đi ngay đây!”
Sau vài câu giải thích qua loa, Lâm Ảnh chuồn vội.
Liễu Y Y đang ở trong phòng cũng nghi hoặc ngó ra, thấy là một người phụ nữ lạ mặt thì không nghĩ nhiều, tiếp tục vùi đầu làm việc.
Tại quán cà phê bên ngoài công ty Y Minh Nguyệt.
Tôn Hàn và Lâm Ảnh đang ngồi ở một góc khuất.
Lâm Ảnh tháo bỏ vẻ nguỵ trang rồi uống một hớp cà phê, sau đó nói: “Tôi đã hẹn Lâm Thiên Lãng tối nay đi ăn rồi, tiếp theo phải làm gì?”
“Cậu thấy Lâm Thiên Lãng là người thế nào?”
Tôn Hàn hỏi với vẻ quan tâm.
“Đẹp trai, hơn cậu luôn đấy, còn rất có khí chất nữa! Nếu tôi là Liễu Y Y thì cũng sẽ chọn anh ta rồi đá cậu”.
Lâm Ảnh buột miệng nói.
Tôn Hàn: “…”
“He he, tôi đùa đấy!”
Thấy Tôn Hàn nhăn mặt, Lâm Ảnh cười xoà rồi nói: “Xem ra Lâm Thiên Lãng này cũng thuộc kiểu mặt người dạ thú thôi, không thể so với cậu được! Tôi vừa vào văn phòng của anh ta, anh ta đã dán chặt mắt vào người tôi đến mấy phút. Tôi đã thấy ánh mắt kiểu đó ở Ma Đô quá nhiều rồi, không phải hạng tốt đẹp gì đâu!”
“Cậu lo đúng rồi đấy, Lâm Thiên Lãng này không phải một người đàn ông đáng để nương tựa! Nếu bạn gái cũ của cậu ở bên anh ta, sớm muội cũng sẽ phải hối hận”.
Nghe thấy thế, Tôn Hàn ngập ngừng: “Tối nhớ mang theo một chiếc camera mini, cố quyến rũ để anh ta bộc lộ bản tính, thành công rồi thì phải rút ngay!”
Lâm Ảnh đã hiểu ý của Tôn Hàn, nhưng vẫn có vẻ chê bôi: “Sao con người cậu xấu xa thế hả? Nhưng mà tôi thích!”
Rõ ràng ý của Tôn Hàn là dụ cho Lâm Thiên Lãng bộc lộ bản tính, để Liễu Y Y nhìn nhận rõ con người của anh ta.
Tôn Hàn cười khổ, đây không phải vấn đề có xấu xa hay không.
Mà là anh không muốn Liễu Y Y bị bộ mặt giả tạo của Lâm Thiên Lãng lừa gạt.