Lâm Ảnh mừng rỡ nói: “Cảm ơn sếp Lâm nhiều”.
“Được rồi, nếu không còn chuyện gì nữa thì ngày mai cô Lâm đi làm luôn nhé!”
“Được, được ạ!”
Lâm Ảnh đồng ý ngay rồi lại nhìn Lâm Thiên Lãng nói: “Sếp Lâm, anh giúp tôi một việc lớn như vậy, tối nay tôi muốn mời anh đi ăn để cảm ơn, sếp đừng từ chối nhé!”
Lúc nói câu đó, Lâm Ảnh không quên nhìn Lâm Thiên Lãng một cách thâm tình.
“Chuyện này… cô Lâm, không cần phiền phức vậy đâu!”
“Sao được, bố tôi luôn dạy làm người thì phải biết báo đáp ơn của người khác, anh đã giúp tôi một việc lớn như vậy, nếu có bữa cơm mà tôi cũng không mời anh được thì đúng là không biết cách đối nhân xử thế rồi!”
“Thôi… được rồi!”
Thật ra, ban đầu Lâm Thiên Lãng chỉ từ chối theo phép lịch sự thôi, chứ thật lòng thì anh ta muốn đồng ý ngay.
Cơ hội đi ăn với người đẹp không sẵn có đâu.
Nếu Lâm Ảnh cứ một mực muốn mời anh ta đi ăn như vậy thì anh ta còn khách sáo gì nữa.
“Thế chúng ta trao đổi số điện thoại và Wechat đi, để tối còn liên lạc”.
Lâm Ảnh lấy điện thoại ra rồi nói.
“Được!”
Vài phút sau, Lâm Ảnh đã rời khỏi văn phòng của giám đốc điều hành, cô ấy vừa đi vừa thầm mắng chửi: “Xem ra là mặt người dạ thú rồi, mới gặp lần đầu đã trúng chiêu ngay thì cũng không phải dạng tốt đẹp gì! Kém xa Tôn Hàn!”
Dù so về tướng mạo thì Lâm Thiên Lãng ăn đứt Tôn Hàn.
Nhưng nếu xét về nội hàm thì Lâm Ảnh không đánh giá cao Lâm Thiên Lãng đó.
Đột nhiên, khi đi tới văn phòng của tổng giám đốc thì cô ấy chợt khựng lại.
Cửa của phòng này chỉ khép hờ, Lâm Ảnh nhìn qua khe hở ấy thì thấy có một người phụ nữ đàn tập trung làm việc.
Chiếc áo sơ mi ca rô đơn giản, mái tóc dài buộc cao để lộ ra gương mặt tinh xảo.
“Đây chính là… Liễu Y Y ư?”
Sau khi nhìn thấy cô gái ấy, Lâm Ảnh thấy rất ngưỡng mộ.
Đây chính là người phụ nữ mà dù Tôn Hàn không ở bên cạnh vẫn luôn nhung nhớ sao? Đồng thời cũng là mẹ của con gái anh ư?