Lâm Thiên Lãng là một người đàn ông trông rất nho nhã và phong độ.
Dù Lâm Ảnh đến đây tìm anh ta để phỏng vấn là có ý đồ, nhưng ngay khi nhìn thấy Lâm Thiên Lãng, cô ấy cũng phải sáng mắt lên.
So về khí chất thì Tôn Hàn còn kém người ta một chút đấy.
Chẳng trách người đàn ông này có thể cướp được trái tim mẹ con gái của Tôn Hàn.
Hiện giờ, với Lâm Ảnh mà nói thì Tôn Hàn và Liễu Y y chỉ có quan hệ là tình xưa nghĩa cũ thôi.
Lâm Thiên Lãng cũng đang quan sát Lâm Ảnh, anh ta có gia thế tốt, hơn nữa lại có khí chất cùng tướng mạo xuất sắc nên luôn không thiếu các cô nàng vây xung quanh. Tuy vậy, nhưng anh ta vẫn phải công nhận một điều, cô gái này cả sắc lẫn vóc đều thuộc hàng cực phẩm.
“Chào giám đốc Lâm!”
Sau đó, Lâm Ảnh lập tức chào hỏi.
Bấy giờ, Lâm Thiên Lãng mới phản ứng lại rồi bật cười để hoá giải sự lúng túng: “Xin lỗi, tại cô Lâm đẹp quá làm tôi không rời mắt được”.
“Thôi chúng ta vào việc chính đi, không biết cô Lâm có quan hệ thế nào với chủ tịch Từ của bất động sản Thịnh Hạ vậy?”
Đúng ra thì Lâm Ảnh không thể được đích thân giám đốc điều hành của Y Minh Nguyệt phỏng vấn, vì Tôn Hàn đã bảo Từ Khang Niên liên lạc trước nên cô ấy mới được ưu ái như vậy.
Dù Từ Khang Niên và Lâm Thiên Lãng không quen biết nhau, nhưng cả hai đều có danh tiếng nên nếu Từ Khang Niên muốn giới thiệu ai đến Y Minh Nguyệt làm, Lâm Thiên Lãng chắc chắc cũng phải nể mặt.
Anh ta chỉ không ngờ cô gái mà Từ Khang Niên tiến cử lại quyến rũ đến nhường này.
Không phải là tình nhân của Từ Khang Niên đấy chứ?
Lâm Thiên Lãng nghĩ thầm nếu đúng là vậy thì đáng tiếc quá.
Anh ta không nên nhòm ngó tới người phụ nữ của Từ Khang Niên.
“Anh Lâm, chú Từ là bạn của bố tôi. Vừa hay tôi cũng học về thời trang và khá thích Y Minh Nguyệt nên mới bảo bố tôi nhờ chú ấy đi cửa sau với anh Lâm, anh không chê chứ ạ?”
“Anh Lâm, đây là cv của tôi, mời anh xem!”
Lâm Thiên Lãng ngẩn ra rồi tiện tay nhận lấy bản sơ yếu lí lịch, sau đó mở ra xem một lượt.
“Hoá ra cô Lâm là tiểu thư đài các!”