“Nhưng ý của cậu là muốn tôi trà trộn vào công ty Y Minh Nguyệt, sau đó quyến rũ người đàn ông tên là Lâm Thiên Lãng. Nếu anh ta trúng kế, chứng tỏ người đó không đáng tin cậy, còn nếu anh ta nhất quyết từ chối tôi thì là đạt tiêu chuẩn, vậy thì cậu cũng yên tâm giao mẹ của con gái mình cho anh ta, đúng không?”
Nghe xong, Lâm Ảnh đã hiểu được ý của Tôn Hàn rồi.
Ánh mắt cô ấy nhìn Tôn Hàn chợt có vẻ sâu xa, gì thế cơ chứ!
Tôn Hàn thở dài bất đắc dĩ nói: “Liễu Y Y muốn ở bên ai là quyền của cô ấy, nhưng vì con gái mình, tôi buộc phải kiểm tra người đàn ông đó một chút”.
Đôi lúc không phải Tôn Hàn rộng lượng, đồng ý để Liễu Y Y đi tìm hạnh phúc riêng.
Mà là anh không muốn ngang ngược bắt cô làm theo ý mình.
“Tôi chưa hiểu cậu lắm, nhưng nếu chỉ có vậy thì tôi sẽ thử giúp cậu”.
Lâm Ảnh nói.
“Cảm ơn, tôi sẽ cho người sắp xếp cậu vào làm ở Y Minh Nguyệt, đồng thời cho cậu cơ hội tiếp cận Lâm Thiên Lãng”.
“Yên tâm, khi ở ngoài công ty, tôi sẽ âm thầm bảo vệ cậu, tuyệt đối không để Lâm Thiên Lãng có cơ hội làm bậy đâu”.
“Nếu tôi mà bị Lâm Thiên Lãng làm nhục, thì chẳng phải cậu bị cắm sừng hay sao!”
Lâm Ảnh giả bộ thản nhiên nói.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ảnh mặc một bộ đồ công sở bước vào trụ sở của Y Minh Nguyệt, cô ấy bước trên đôi giày cao gót, dáng người uyển chuyển khiến bao người phải ngoái lại nhìn.
Cách ăn vận trang điểm của Lâm Ảnh khiến mọi người thấy không giống nhân viên, mà như những cô nàng chơi bời hơn.
“Xin chào, xin hỏi phòng làm việc của giám đốc điều hành Lâm ở đâu?”
“Tôi có hẹn phỏng vấn với anh ấy”.
Vừa bước vào, Lâm Ảnh đã vơ đại lấy một người đàn ông rồi dịu dàng hỏi.
Người đàn ông đó lập tức run rẩy, toàn thân tê dại như bị hớp hồn, anh ta chỉ về một phía rồi nói: “Đằng kia”.
Lâm Ảnh nháy mắt mỉm cười với anh ta rồi nói: “Cảm ơn!”
Sau đó, cô ấy lắc hông ưỡn ẹo bỏ đi.
Mãi sau, người đàn ông đó vẫn chưa hoàn hồn.
Cộc cộc.
Tới phòng làm việc của giám đốc điều hành rồi rồi, Lâm Ảnh gõ cửa.
“Ai vậy?”
Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông.