Sau khi Liễu Y Y đi rồi, Đồng Đồng có vẻ cụt hứng hẳn, cô bé chơi thêm một lúc là đòi về.
Tôn Hàn dẫn Đồng Đồng vào siêu thị mua đủ các loại hoa quả, bấy giờ cô bé mới vui lên một chút.
Về nhà Liễu Y Y xong, chẳng mấy chốc, Đồng Đồng đã ngủ say sưa.
Sau đó, Tôn Hàn cũng về luôn, chứ không chờ Liễu Y Y.
Gần bảy giờ tối, Liễu Y Y mới nhắn tin cho Tôn Hàn với vẻn vẹn hai chữ cảm ơn!
Có lẽ cô vừa mới về đến nhà.
Tôn Hàn cũng chỉ biết cười trừ.
…
Ngày hôm sau.
Lâm Ảnh gọi điện tới, báo cho Tôn Hàn biết tối nay sẽ cho anh gặp gia đình cô ấy, đương nhiên Tôn Hàn vui vẻ đồng ý ngay.
Vấn đề của nhà Lâm Ảnh không phải chuyện quá lớn với anh.
Ngược lại, bây giờ chuyện của Liễu Y Y mới khiến anh thấy đau đầu nhất.
Chẳng mấy chốc đã đến buổi tối.
Đường đường đã sáng.
Tại một nhà hàng lớn!
Lâm Ảnh đứng ngóng ngoài quán mãi mới thấy Tôn Hàn nên vội vẫy tay.
“Tôn Hàn, tôi đã bảo với bố mẹ tôi, cậu là sếp của một công ty nhỏ… Chúng ta quen nhau ở Ma Đô, cậu nhớ đấy nhé”.
Lâm Ảnh nói qua tình hình cho Tôn Hàn biết để hai người phối hợp cho nhịp nhàng.
Tôn Hàn nín cười nói: “Chỉ là một ông chủ nhỏ thôi à, sao cậu cho tôi thân phận kém thế?”
“Cậu không biết bố mẹ tôi đâu thế nào đâu, nếu họ mà biết cậu giàu thì sẽ nghĩ đủ mọi cách để moi tiền của cậu đấy!”
Lâm Ảnh trợn mắt nói.
Tôn Hàn nhún vai, không nói gì nữa.