“Chú ba, anh ta chính là Tôn Hàn!”
Có Đường Quân Ngạo ở đây, Đường Minh Phong liền trở nên to gan.
“Tôn Hàn?”
Đường Quân Ngạo híp mắt: “Chính cậu đã bắt Đường Mân?”
“Phải”.
“Lúc nào thả người?”
“Tôi không định thả”.
Đường Quân Ngạo liền nhíu mày: “Tôi không phản đối việc mấy thanh niên các cậu có lòng kiêu ngạo, nhưng tôi không thích những người trẻ tuổi không biết điều”.
“Không nói đến nhà họ Đường, chỉ riêng tôi thôi cậu có thể đối phó được không? Tôi cho cậu cộng thêm cả Từ Khang Niên, cả Chu Lão Lục nữa!”
Nói xong Đường Quân Ngạo dừng lại một chút, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa: “Chuyện nào xong chuyện đấy, hôm nay tôi tới đây là để giải quyết việc của Đường Minh Phong. Còn chuyện của Đường Mân thì tôi còn ở thành phố Giang Châu mấy ngày, không vội”.
“Ông cụ Thẩm, ông có ý kiến gì đối với sắp xếp của tôi không?”
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Đường Quân Ngạo xoáy thẳng vào Thẩm Thương, ánh mắt sâu xa.
Thẩm Thương hiểu ý của Đường Quân Ngạo, nếu lấy Tiết Nhất Thủ ra trút giận, mọi người đều có đường lui.
Nhưng nếu cứ muốn xử lý Đường Minh Phong thì mọi người đều không có đường lui, việc tiếp theo sẽ phải dựa vào bản lĩnh của từng người.
Thẩm Thương cũng thấy vô cùng tức giận, nhà họ Thẩm là gia tộc hàng đầu ở thành phố Giang Châu này, đã bao giờ phải chịu uất ức như vậy.
Nhưng khi nghĩ đến người trước mặt là Đường Quân Ngạo, dù thế nào ông ta cũng phải nén giận.
“Đều do cậu Tôn quyết định!”. Trầm mặc một lúc, Thẩm Thương liền giao quyền quyết định cho Tôn Hàn.
Nếu Tôn Hàn không đối đầu với Đường Quân Ngạo thì ông ta cũng không dám trắng trợn chống lại.
Nhưng nếu cậu Tôn đã ngứa mắt Đường Quân Ngạo thì tại sao lại không nhân cơ hội mượn đao giết người?
“Cậu Tôn, cậu Tôn gì cơ? Tôn Hàn, anh hãy biết điều đi, đừng có cứng đầu! Nhà họ Đường chúng tôi…”
Đường Minh Phong kiêu căng uy hiếp, nhưng vừa nói được một nửa thì Đường Quân Ngạo đã trừng anh ta một cái.
Đường Quân Ngạo thầm thở dài, thực sự không biết tại sao nhà họ Đường đã oai phong mấy chục năm, tại sao đến lứa Đường Minh Phong lại toàn những đứa chẳng ra gì.
Thẩm Thương dám để Tôn Hàn quyết định đủ để cho thấy Tôn Hàn không hề đơn giản.
Ít nhất thì Thẩm Thương cho rằng người thanh niên này đủ tư cách để đấu lại ông ta, nếu không thì Thẩm Thương không thể nào nói như vậy được.
Rõ ràng như vậy mà Đường Minh Phong lại không nhận ra.
Lần này Đường Quân Ngạo đã bắt đầu nghiêm túc đánh giá Tôn Hàn, hai tay ông ta chắp lại: “Cậu Tôn đúng không, nếu ông Thẩm đã nghe theo ý kiến của cậu thì cậu hãy nói xem chuyện này nên giải quyết thế nào?”
Tôn Hàn cũng không khách sáo, anh nở nụ cười nhạt: “Nhà họ Đường các người thích dùng lý lẽ hay thích dùng nắm đấm?”
Đường Quân Ngạo cũng nở nụ cười sâu xa: “Nắm đấm khác gì với lý lẽ sao?”
Ý câu nói là, nắm đấm ai mạnh thì người đó có lý.
“Tiết Nhất Thủ thì thôi bỏ đi, chuyện tự tiện dùng huyết thanh KE97 thì giáo sư Tiết tự về báo cáo với lãnh đạo trực tiếp đi”.
“Đường Minh Phong cũng đi đi. Dù sao thì ông ba Đường đây cũng nói rồi, ông chưa rời khỏi thành phố Giang Châu ngay, chúng ta vẫn còn thời gian để chơi”.
Thẩm Thương và Thẩm Kỳ Bân đều trở nên nghiêm túc, họ hiểu rằng Tôn Hàn muốn đối đầu với Đường Quân Ngạo.
Đường Quân Ngạo hơi bất ngờ, ông ta không biết Tôn Hàn có bản lĩnh thật hay là hành sự theo cảm tính nữa.
Ông ta trầm mặc chốc lát, sau đó vỗ đùi đứng dậy.
“Được!”
“Hôm nay tôi không nói nhiều nữa, thời gian còn dài, tôi có rất nhiều thời gian chơi với cậu Tôn đây. Tôi chỉ mong cậu Tôn đừng có bỏ cuộc giữa chừng”.
“Không đâu”.
“Đến lúc đó rồi nói”. Đường Quân Ngạo nở nụ cười sâu xa, sau đó quay người nói với Đường Minh Phong: “Ngây ra đó làm gì, đi thôi”.
“Vâng thưa chú ba!”