Nhưng cô ấy là ai chứ, cô ấy là nhân viên lâu năm đã gặp không biết bao nhiêu loại người ở khu giải trí tại Ma Đô, nên Lâm Nhã Nhi sao địch lại nổi, chỉ với vài câu nói, Lâm Ảnh đã dễ dàng đuổi Lâm Nhã Nhi đi mà không để lộ thân phận thật của mình.
“Đừng nói chuyện này nữa, nếu đã gặp rồi thì đi đâu chút đi”.
Tôn Hàn không muốn nhắc đến Lâm Nhã Nhi nữa nên đổi chủ đề.
“Được”.
Lâm Ảnh cũng có ý này nên vui vẻ đồng ý ngay.
Hai người thong dong đi trên phố, khí chất của hai người khỏi phải bàn, tần suất quay đầu cao khủng khiếp, mới đi có một đoạn mà đã có bao ánh mắt nhòm ngó rồi.
“Lần này, cậu về Giang Châu lâu không?”
Lâm Ảnh quan tâm hỏi.
“Không biết nữa, nhưng chắc cùng lắm là một tuần thôi”.
Tôn Hàn đáp.
“Ừm, thế thì cũng không lâu lắm. Đừng nói cậu về đây vì biết chuyện mẹ của con gái cậu có bạn trai đấy nhé?”
Lâm Ảnh tò mò hỏi tới hỏi lui.
Tôn Hàn lắc đầu: “Lần này, tôi đột ngột về Giang Châu chỉ định thăm con gái thôi”.
“Mà Liễu Y Y cũng còn độc thân nên có bạn trai cũng là chuyện bình thường”.
“Cô ấy tên là Y Y à? Tên hay thế! Tôi nghe là biết cậu thích người ta đến mức nào rồi! Không đúng, cậu có vợ…”
Đột nhiên Lâm Ảnh phản ứng lại, Tôn Hàn đã có vợ rồi, hơn nữa còn là tiểu thư nhà quyền quý ở Thượng Kinh nữa!
Quan hệ gì mà… lằng nhằng thế!
Tôn Hàn cười khổ nói: “Cho nên tôi mới không có tư cách can thiệp vào chuyện cô ấy có bạn trai”.
Lâm Ảnh đã hiểu được đại khái rồi: “Cậu đang ôm đồm nhiều việc hay đứng núi này trông núi nọ đấy?”
“Tóm lại là cậu vẫn không từ bỏ được cái cô Y Y đó đúng không?”
Nếu bỏ được thì Tôn Hàn đâu có xị mặt ra thế này.
Lâm Ảnh chợt bật cười nhìn Tôn Hàn với vẻ đã rõ mười mươi: “Đôi lúc tính chiếm hữu của đàn ông thật là khó hiểu. Rõ ràng biết mình không có tư cách sở hữu một thứ gì đó nữa, nhưng khi thấy nó thuộc về người khác thì lại không chịu được”.
Đương nhiên Lâm Ảnh đang nói đến Liễu Y Y.
Đúng vậy!
Tôn Hàn không phủ định, dù anh đã kết hôn, nhưng khi biết có khả năng Liễu Y Y đang qua lại với Lâm Thiên Lãng gì đó, lòng anh vẫn thấy vô cùng khó chịu.
Hoặc như cảm thấy sắp mất đi một thứ gì đó quan trọng.
Suy cho cùng, cũng vì tính chiếm hữu của đàn ông!
“Nếu thấy không thoải mái thì giành cô ấy về đi! Tôn Hàn, cậu có tiền thì làm gì chẳng được, dù có phải lấy tiền đập cho người đàn ông ấy phải rời xa Liễu Y Y mới thôi! Không nữa thì thuê người đập gãy chân tên đó, cậu thấy sao?”
Lâm Ảnh thử đưa ra vài kiến nghị.