Nếu là Từ Tiểu Bân thì chắc chắc cậu ta đã nghĩ tới việc đặt phòng khách sạn ngay rồi.
“Anh Tôn Hàn, em và Từ Tiểu Bân đã chia tay rồi, giờ em làm bạn với anh được không?”
Cực chẳng đã, Lâm Nhã Nhi đành tiếp tục chủ động.
“Đương nhiên, cô đã coi tôi như anh trai rồi thì tôi cũng sẽ coi cô như em gái”.
Tôn Hàn mỉm cười tiếp lời.
“Nhưng em không muốn làm em gái của anh”.
Lâm Nhã Nhi đẫm lệ nhìn Tôn Hàn chằm chằm.
Tôn Hàn cười khổ trong lòng, anh biết Lâm Nhã Nhi này có ý với mình, nhưng không ngờ cô ta lại bạo gan đến thế.
Anh còn lạ gì suy nghĩ của Lâm Nhã Nhi nữa, chẳng dễ gì họ mới gặp nhau một lần, nếu đêm nay bọn họ không tiến triển tới một mức độ nhất định nào đó, với điều kiện của Tôn Hàn, chắc vài hôm nữa là quên cô ta ngay.
Cho nên dù thế nào, cô ta cũng quyết phải lưu lại chút dấu ấn cho anh.
Dù phải qua đêm cũng được.
Một khi phụ nữ hạ quyết tâm thì còn mãnh liệt hơn cả đàn ông.
Lâm Nhã Nhi đã biết được tài năng của Tôn Hàn, cho nên quyết không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này.
“Lâm Nhã Nhi, cô say rồi đấy. Hôm nay, tôi chỉ muốn hẹn cô ra đây để nói chuyện thôi, chứ không có ý gì khác cả”.
Giọng Tôn Hàn lạnh hơn một chút, sau đó anh đứng dậy rồi rút thẻ ra: “Thanh toán!”
Nếu Lâm Nhã Nhi chỉ nói mấy câu mờ ám với anh thì không sao.
Nhưng với kiểu tiếp cận không màng đến danh dự này thì Tôn Hàn rất kỵ.
Anh dị ứng nhất với kiểu phụ nữ không có tự trọng.
Trước mặt Từ Tiểu Bân, Lâm Nhã Nhi ra vẻ thanh cao, nhưng khi thấy người đàn ông nào có tiền một cái là chỉ muốn bổ nhào vào ngay thôi.
Kiểu phụ nữ đó rất nực cười.
“Anh Tôn Hàn”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!