Còn bây giờ, khi trắng tay quay về, Từ Tiểu Bân lại nhớ đến Lâm Nhã Nhi.
Nhưng hiện nay, cậu ta nghèo rớt mùng tơi rồi thì Lâm Nhã Nhi thèm để mắt tới chắc?
Kiểu này thì đến Tôn Hàn cũng phải lắc đầu nữa là.
“Tôi không biết rõ chuyện giữa cô và Tiểu Bân, chỉ muốn hỏi cô định thế nào với nó thôi”.
“Tôi nhớ là lúc trước, điều kiện sính lễ mà nhà cô đưa ra cũng không quá khó khăn. Thật ra, ý của tôi là nếu cô và Tiểu Bân vẫn còn tình cảm với nhau thì chuyện sính lễ cứ để tôi lo”.
“Đương nhiên nếu cô không còn tình cảm với Tiểu Bân nữa vì đã quá thất vọng rồi thì cũng cứ nói rõ, mọi người sẽ vui vẻ chấp nhận”.
Tôn Hàn mỉm cười giải thích.
Nếu là lúc trước khi còn ở Mục Thành thì có lẽ Lâm Nhã Nhi sẽ động lòng vì lời nói của Tôn Hàn ngay.
Khi đó, cô ta cũng rất ngây thơ, chỉ cần Từ Tiểu Bân trả được tiền sính lễ thì mẹ cô ta sẽ đồng ý chuyện của hai đứa, sau đó còn mua nhà mới cho hai người kết hôn.
Nhưng sau vài tháng làm nhân viên lễ tân ở bất động sản Thịnh Hạ, được gặp nhiều nhân vật lớn vừa có quyền vừa có tiền, cô ta nhìn lại Từ Tiểu Bân thì thấy cậu ta từ con người đến gia cảnh đều không ra làm sao cả.
Bảo cô ta chịu khổ gả cho Từ Tiểu Bân thì cô ta thà chết luôn cho xong.
Huống hồ, nếu chọn đối tượng kết hôn thì người đang ở trước mặt cô ta đây chẳng tốt hơn Từ Tiểu Bân cả trăm nghìn lần à?
Đương nhiên, cô ta không thể để lộ suy nghĩ này ra, nhỡ Tôn Hàn nghĩ cô ta là loại phụ nữ ham tiền thì mất hay.
Lâm Nhã Nhi giả vờ lắc đầu với vẻ đáng thương: “Anh Tôn Hàn, anh đừng nhắc chuyện đó nữa, em và anh ta không còn gì nữa rồi”.
Tôn Hàn hờ hững nói: “Thế thì nói chuyện dứt khoát một lần đi”.
Đúng lúc này, Lâm Nhã Nhi đột nhiên vươn tay đặt lên mu bàn tay của Tôn Hàn, một xúc cảm ấm áp mềm mại ập tới.
Tôn Hàn hơi giật mình.
“Anh Tôn Hàn, nếu Từ Tiểu Bân được bằng một phần của anh thì bọn em đâu đến nỗi này!”
“Anh không biết chứ, thật ra ngay từ lần đầu tiên chúng ta gặp mặt ở nhà anh, em đã thấy anh hơn Từ Tiểu Bân về mọi mặt rồi, anh mới là hình mẫu đàn ông lý tưởng trong lòng em”.
“Chẳng qua lúc ấy, anh là anh trai của Từ Tiểu Bân nên em mới không thể…”
Lâm Nhã Nhi ăn nói lấp lửng, định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.