Dám cướp người phụ nữ của Tôn Hàn, chưa đánh gãy chân tống cổ ra khỏi Giang Châu này đã là khách sáo lắm rồi.
“Ông không hiểu rồi, với tình hình hiện giờ, tôi và cô ấy không thể có tương lai”.
Tôn Hàn thở dài đáp.
Về thân thế của Tôn Hàn, Từ Khang Niên cũng đã nghe ngóng được. Ông ấy biết anh và nhà họ Tôn ở Thượng Kinh không thể tách rời, hiện giờ anh còn là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Tử.
“Cậu và cô ấy không có tương lai, phải chăng là do gia tộc của cậu?”
Việc này Từ Khang Niên có thể đoán ra.
Thế nhưng…
“Cậu chủ, tôi cảm thấy cậu đã làm quá nhiều việc vì cô ấy”.
“Nói câu khó nghe, nếu không có cậu thì Liễu Y Y hiện giờ có lẽ đang bán cá ngoài chợ, sớm đã bị những kẻ lưu manh côn đồ chà đạp rồi! Không có cậu thì sao cô ấy có thể trở thành tổng giám đốc của Y Minh Nguyệt nở mày nở mặt như bây giờ chứ?”
“Cậu chủ, cho dù cậu bảo cô ấy cứ không danh không phận mà đi theo cậu thì cũng chẳng có gì quá đáng!”
Từ Khang Niên nghĩ sao thì nói vậy.
Với những việc Tôn Hàn đã làm cho Liễu Y Y thì có ra yêu cầu gì cũng chẳng phải quá đáng.
Vậy tại sao phải để bản thân mình chịu ấm ức cơ chứ?
Tôn Hàn cười khổ lắc đầu: “Đâu thể như vậy được”.
“Tôi nhờ ông giúp đỡ thì ông cứ làm theo những gì tôi nói là được rồi, những chuyện khác không cần lo đâu”.
“Cậu chủ!”
“Đừng nói nữa!”
“Được rồi, cậu chủ nói sao thì tôi làm như vậy!”
“Chỉ là tôi thấy ấm ức thay cậu! Giờ tôi lập tức cho người đi điều tra, cùng lắm là đến tối sẽ có kết quả!”
Thấy Tôn Hàn kiên quyết như vậy, Từ Khang Niên cũng không tiện nhiều lời nữa.
“Ừm, tôi về đây, có tin tức gì thì báo với tôi nhé”.
Sau khi nói chuyện rõ ràng với Từ Khang Niên, Tôn Hàn rời bất động sản Thịnh Hạ.