Buổi tối, Tôn Hàn đã đến khách sạn theo đúng giờ hẹn.
Vừa thấy Tôn Hàn đến, Tôn Đạo Viễn đã rất khách sáo, phải chờ anh đến thì mới khai tiệc.
Thật ra, buổi tiệc tối nay chỉ có ba người, gồm Tôn Hàn, Tôn Đạo Viễn và Tôn Thiên Kỳ.
Đúng ra thì Tôn Hàn hơi giật mình khi được hai bố con nhà này quan tâm quá mức, vì họ đã chủ động mời anh đi ăn.
Trong lúc ăn uống, Tôn Đạo Viễn vừa nâng chén vừa kể lại xưa kia mình và người em trai Tôn Hành Vương đã thân thiết thế nào đến mức rơi lệ.
Song, cảm giác ông ta mang lại cho Tôn Hàn là diễn xuất quá dở tệ.
Nếu ông ta không làm quá lên thì có lẽ Tôn Hàn còn tin là bác hai thật lòng mời mình bữa cơm này.
Nhưng sự thật chắc chắn không phải vậy rồi.
Có lẽ chỉ có một mình diễn viên tấu hài độc thoại Tôn Đạo Viễn nghĩ rằng khả năng diễn xuất của mình có thể lừa được Tôn Hàn thôi.
Đương nhiên, khi Tôn Đạo Viễn chưa nhắc đến chuyện gì khác thì Tôn Hàn cũng tuyệt đối không vơ việc vào người.
Nhưng anh vẫn muốn biết Tôn Đạo Viễn đang giấu giếm điều gì.
Tôn Đạo Viễn mời anh bữa ăn này chắc chắn có chuyện gì đó, không thì cũng vì dự án đảo Lâm An đã xong nên ông ta định xoá bỏ hiềm khích trước đó.
Dẫu sao họ cũng là người một nhà, suốt ngày mặt nặng mày nhẹ với nhau cũng không hay.
Song tiếc là diễn xuất của Tôn Đạo Viễn khiến Tôn Hàn không quá tin ông ta đến đây để làm hoà, nhưng từ đầu đến cuối bữa ăn, Tôn Đạo Viễn không hề nhắc chuyện gì khác với Tôn Hàn cả.
Đúng là khó hiểu!
Qua ba tuần rượu, dưới sự lôi kéo của Tôn Đạo Viễn, Tôn Hàn cũng đã uống kha khá.
Đầu anh cũng bắt đầu thấy chếch choáng.
Tôn Đạo Viễn thấy thế thì nghĩ Tôn Hàn đã uống say mềm rồi.
“Bác tài, khách sạn Khang Trang!”
Xuống phía dưới khách sạn, Tôn Đạo Viễn vội vàng bắt một chiếc taxi cho Tôn Hàn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!