Sức nặng của nhà họ Thấm rành rành ra đó, họ sẽ không vì năm mươi triệu tệ mà khiến nhà họ Thẩm mang tiếng lật lọng.
Chỉ có thể là vì anh.
Thấm Kỳ Bân cũng không dám xin cậu Tôn tha thứ, chuyện này chỉ có thế từ từ tiến hành.
Ồng ta nói: “Cậu Tôn, tôi nhớ cậu từng nói bệnh máu trắng của Thấm Nguyệt nhà tỏi không phải là bệnh không thế chữa được đúng không?”
Tôn Hàn nói: “Đúng vậy, tôi có cách cứu Thẩm Nguyệt”.
Nghe vậy, Thấm Kỳ Bân vô cùng vui sướng. Người như cậu Tôn không thế nào phát ngôn bừa bãi được.
Nếu cậu Tôn đã nói có thế cứu thì chắc chắn có thế cứu được!
“Cầu xin cậu Tôn nể tình Thẩm Nguyệt nhà tôi đối xử tốt với Đồng Đồng mà cứu lấy con gái tôi
với!”
“Chuyện mua cô Đồng Đồng đế thay tủy cho con gái là ý định của mình tôi. Nếu cậu Tôn có tức giận thì hãy đế một mình Thẩm Kỳ Bân tôi gánh vác!”
Thấy Thẩm Kỳ Bân khấn cầu như vậy, Tôn Hàn cũng hơi dao động. Anh cũng là người có con gái nên có thể hiếu tình yêu con gái tha thiết của Thẩm Kỳ Bân.
Nhưng anh chỉ không hiểu, vì sao Lâm Mỹ Quyên có thế nhẫn tâm với đứa con gái tự mình sinh ra nhưthế?
Nhưng dao động không đồng nghĩa với giúp đỡ. Nếu hôm qua không phải Tôn Hàn tới kịp thì Đồng Đồng đã bị rút tủy cho Thẩm Nguyệt rồi.
Việc không làm gì nhà họ Thấm đã là sự khoan dung lớn nhất của anh.
Anh vốn định trực tiếp từ chối, nhưng khi nghĩ đến hình như Đồng Đồng rất quan tâm đến cô con gái nhà họ Thẩm, cuối cùng anh cũng không từ chối.
Anh nói: “Tôi sẽ suy nghĩ’.
Trong căn biệt thự.
Lâm Mỹ Quyên hốt hoảng bất an, thấy bố cô ta lấm lét quay trờ về thì vội vàng hỏi: “Bố có nghe được gì không? Rốt cuộc có chuyện gì mà Thẩm Kỳ Bân lại cung kính với Tôn Hàn như vậy?”
Ông hai Thẩm là nhân vật hô mưa gọi gió của thành phố Giang Châu, tại sao lại phải cung kính như thế với một tên tội phạm vừa mới ra tù chứ?
Lâm Hữu vô cùng đắc ý: “Tất nhiên bố đã nghe rõ ràng rồi, Tôn Hàn là một tên lừa đảo!”
“Lừa đảo?”
Đừng nói là Lảm Mỹ Quyên không tin, ngay cả Đường Minh Phong cũng không tin.
Một tên lừa đảo mà có thể khiến Thẩm Kỳ Bân trả lại Đồng Đồng cho anh ta, còn cung kính như cháu trai gặp ông nội sao?
“Thẩm Kỳ Bân cung kính với Tôn Hàn như vậy là vì Tôn Hàn đã dùng lời lẽ ngon ngọt lừa gạt ông hai Thẩm, khiến ông hai Thẩm tin rằng Tỏn Hàn có cách chữa bệnh của Thẩm Nguyệt!”
“Hai đứa nghĩ xem, với căn bệnh của Thấm Nguyệt thì dù cấy tủy của Đồng Đồng vào cũng không thế nào chữa triệt đế, mà Tôn Hàn nói rằng cậu ta có thế chữa được!”
“Ông hai Thẩm nổi tiếng là thương yêu con gái, nghe thấy Tôn Hàn có thể cứu con gái ông ta thì sao có thế không cung kính được?”
Lâm Mỹ Quyên vẫn hơi không tin: “Thật hay giả vậy, sao con không biết Tôn Hàn biết y thuật?”
“Phí lời, bố có thế lừa con sao? Bố thực sự đã nghe lén được cuộc đối thoại giữa ông hai Thẩm và Tôn Hàn! Tôn Hàn cuối cùng còn tỏ vè bí ẩn nói rằng ‘tôi sẽ suy nghĩ. Rõ ràng cậu ta không biết cứu người mà cố ý lừa ông hai Thấm ra mặt thay cậu
ta!”, Lâm Hữu bất bình vỏ cùng.
Có ông hai Thẩm giúp Tôn Hàn thì họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Đường Minh Phong nghe thế thì mằt sáng bừng, nói với giọng nham hiểm: “Nếu thế thì chúng ta chẳng có gì phải lo lắng cả. Chỉ cần chúng ta nói cho ông hai Thấm là Tôn Hàn hoàn toàn chẳng biết gì về chữa bệnh cứu người, vậy thì chúng ta không cần ra tay đối phó Tôn Hàn, ông hal Thẩm sẽ không tha cho anh ta!”
Lâm Hữu hơi lo lẳng, chần chừ nói: “Sợ sẽ có phiền phức, Tôn Hàn cũng không biết đã học được mánh khóe lừa gạt gì trong tù, giả vờ ta đây bản lĩnh tài giỏi cũng giống lắm”.
“Lúc bố nghe lén, nếu không phải đã hiếu rõ Tôn Hàn, biết rõ rằng tên nhóc kia không hề biết chữa bệnh cứu người thì suýt nữa đã tin rằng cậu ta có thế cứu Thấm Nguyệt rồi!”
“Nếu muốn khiến ông hai Thẩm tin lời chúng ta thì sợ hơi khó!”
Đường Minh Phong suy nghĩ một lúc rồi vẻ mặt trở nên độc ác: “Chỉ cần chúng ta nghĩ ra cách tống Tôn Hàn lại vào tù, ông hai Thẩm không thế không tin chúng ta”.
“ông hai Thẩm không phải muốn chúng ta trả năm mươi triệu tệ sao, giờ chúng ta sẽ cho Đồng Đồng đi đối tủy tiếp, đế ông ta đưa chúng ta một trăm triệu tệ!”
Một trăm triệu tệ?