Diệp Hà Sơn làm vậy coi như bán hết gia sản của nhà họ Diệp rồi.
Sau này, nhà họ Diệp chỉ còn là một cổ đông nhỏ bé mà thôi.
Nhà họ Diệp chỉ nắm hơn năm mươi phần trăm cổ phần trong công ty, mà lần này phải bán đi những hơn bốn mươi phần trăm.
Như vậy là bị ép vào đường cùng rồi.
“Mà chưa chắc đã bán được ý chứ! Mấy ai dễ dàng bỏ ra cả mấy chục tỷ đây. Mà dù có thì họ cũng nghĩ đủ cách để cò kè mặc cả”.
“Thế nên ông mong cháu liên hệ với Tôn Phát Tài xem ông ta có hứng mua lại bất động sản Diệp Thị không!”
Cuối cùng, Diệp Hà Sơn đã nói ra mục đích cuối.
Ông ấy phải lấy hơi thì mới nói ra được câu này với tâm trạng rất phức tạp.
Diệp Hà Sơn không ngờ có ngày chính mình đã bán bất động sản Diệp Thị đi.
Còn đống nguyên vật liệu, nếu Long Phong không mua thì ông ấy đành bán cho nhà họ Đậu thôi, trước mắt cứ phải qua được giai đoạn khó khăn này đã.
Không thì tất cả sẽ mất hết.
Diệp Hà Sơn nhìn Tôn Hàn, Long Phong là niềm hi vọng của cuối cùng của Diệp Hà Sơn, chỉ có công ty này mới đủ sức mua lại Diệp Thị thôi.
Còn Tôn Phát Tài lại rất thân cận với Tôn Hàn, ông ta sẽ nể mặt anh mà không ép giá.
Vì vậy, Diệp Hà Sơn mới tìm đến Tôn Hàn.
“Ông ơi, chờ thêm mấy hôm nữa được không ạ? Nhỡ cục diện không gay go đến mức ấy thì sao?”
Tôn Hàn ngẫm nghĩ thật lâu, đến mức Diệp Hà Sơn còn tưởng anh định từ chối, nhưng anh lại nói vậy.
Cục diện không gay go đến mức ấy?
Làm gì có chuyện!
Diệp Hà Sơn bật cười nói: “Tôn Hàn, cháu đừng an ủi ông nữa. Lần này, bất động sản Diệp Thị đã gặp phải nguy cơ lớn chưa từng có!”
“Điều ông muốn bây giờ đó là cố gắng giữ lại một công ty với quy mô vừa phải cho Tiên Duyệt, rồi mai này Vân Đồ còn ra tù nữa, chứ không hẳn chỉ là vấn đề tiền nong đâu”.