Trông thấy Tôn Hàn, Diệp Hà Sơn cười nói.
“Vâng thưa ông!”
Hai người đi bộ trong vườn hoa mà không bị ai quấy rầy.
Diệp Hà Sơn vừa đi vừa hỏi: “Phương Phương về rồi, cháu định thế nào?”
“Vài hôm nữa, cháu cũng đi ạ. Nhưng cháu phải về Giang Châu trước rồi mới quay lại Thượng Kinh sau”.
Đây là lịch trình mà Tôn Hàn mới lên tối qua, anh nhớ Đồng Đồng lắm rồi nên muốn tranh thủ về Giang Châu một chuyến.
“Cháu lớn lên ở Giang Châu à?”
“Vâng”.
“Nơi đó không tệ, địa linh nhân kiệt!”
Diệp Hà Sơn khen ngợi.
Tôn Hàn không đáp lời, bởi Diệp Hà Sơn chỉ khen lấy lệ thôi, vì anh biết Giang Châu có nhân vật kiệt xuất nào đâu.
Nói tỉnh Tây thì may ra còn miễn cưỡng chấp nhận được.
Còn Giang Châu thì có cái gì đâu.
Nhưng thôi cứ nghe vậy cho bùi tai cũng được.
“Tôn Hàn, ông muốn nhờ cháu giúp một chuyện”.
Sau đó, Diệp Hà Sơn đã nói ra mục đích của mình.
Tôn Hàn không ngạc nhiên, nhà họ Diệp đang rất rối ren, vớ vẩn phá sản chứ chẳng chơi.
Đang như vậy thì sao Diệp Hà Sơn có hứng phí thời gian ăn tối với anh chứ.
Khả năng cao là có việc nhờ vả.
“Ông nói đi ạ”.
Tôn Hàn mở lời.
Anh phải công nhận là mình rất ôm đồm, anh đã cố hết sức giúp nhà họ Diệp, nhưng cũng không dám chắc có thể giúp được đến mức nào.
“Mấy ngày qua, ông đã tính tổng các khoản nợ của Diệp Thị, con số lên đến hơn 65 tỷ”.