Cô phóng viên càng tỏ ra mạnh mẽ thì Diệp Vân Đồ lại càng có vẻ hoảng hốt.
Hơn nữa còn không thể phản bác lại.
Diệp Hà Sơn giận tím mặt, thấy vẻ hoảng sợ của Diệp Vân Đồ là ông ấy biết Diệp Thị có chuyện rồi.
Còn cụ thể là gặp vấn đề ở đâu thì phải hỏi “người con trai giỏi giang” của mình thì mới biết được.
“Lễ khai công đã kết thúc, cô muốn biết thông tin gì thì để lúc khác đi, giờ kết thúc ở đây”.
Dẫu sao, Diệp Hà Sơn cũng đã lăn lộn nhiều năm trong giới thương trường nên biết lúc này càng đối đầu thì sẽ càng làm bùng nổ tin tức bất lợi cho Diệp Thị.
Vì thế đã nói một câu tỏ rõ lập trường.
Cô phóng viên đã đạt được mục đích nên cũng không tiếp tục đôi co nữa.
Buổi lễ thi công cứ thể trôi qua trong sự trắc trở.
…
Buổi chiều, trong phòng khách của nhà họ Diệp.
Mọi người của nhà họ Diệp đều tập trung ở đây trong bầu không khí nặng nề.
Diệp Hà Sơn nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Đồ đang đứng cúi đầu ở phía trước rồi hỏi: “Con nói đi, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Chuyện đến nước này thì không thể giấu được nữa rồi.
Diệp Vân Đồ rụt cổ lại, đành kể lại rõ ràng tình hình của công ty trong mấy năm qua.
Sau khi ông ta tiếp quản Diệp Thị, tình hình kinh doanh ngày một xuống dốc, gần như hơn tám mươi phần trăm các mối làm ăn đều trong tình trạng nợ nần.
Cho đến mấy tháng trước thì Diệp Thị đã không còn bao nhiêu tiền nữa.
“Tại sao con không nói cho bố biết từ sớm?”
Nghe thấy thế, Diệp Hà Sơn tức đến mức không thở nổi.
Liễu Phương Phương vội vàng bước tới, giơ tay vỗ lưng cho Diệp Hà Sơn thì ông ấy mới bình tĩnh lại được.
Diệp Vân Đồ cúi đầu xuống lẩm bẩm: “Sao con dám ạ? Nếu bố mà biết Diệp Thị kinh doanh tụt dốc, kiểu gì cũng mắng con toé khói! Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần con làm sai dù chỉ là một chút, chẳng phải bố luôn mắng con té tát sao?”
“Dù bây giờ con đã gần năm mươi, nhưng bố chưa từng tôn trọng con bao giờ! Kể cả có mặt con trai ở đấy thì bố cũng không cho con tý mặt mũi nào”.