Tôn Hàn chỉ mỉm cười, những điều anh biết về Đỗ Tiên không hề ít hơn Diệp Tiên Duyệt.
"Nếu chị Đỗ muốn uống rượu thì tôi phải uống đến cùng mới phải đạo!"
"Ha ha, cậu Tôn đúng là rất hào phóng!"
Phục vụ đưa rượu đến và mở nắp ra, ba người mới uống một hớp đã thấy một bóng người loạng choạng đi tới.
Diệp Tiên Duyệt liền tỏ vẻ không vui: "Mới có một lúc đã uống say bét nhè thế này, không biết đường dừng lại à?"
Người đó chính là Diệp Vân Nghĩa.
Lúc này mặt Diệp Vân Nghĩa đỏ bừng, một tay cầm chai rượu, chỉ đi thôi cũng loạng choạng chực ngã, hiển nhiên đã uống rất nhiều.
"Ôi, thảo nào lại thấy anh cả và Tôn Hàn không đi vào, hóa ra là sếp Đỗ đang ở ngoài này! Chị...Đỗ, trước đó tôi tặng cho chị biết bao nhiêu là hoa mà chị chẳng thèm để ý đến tôi!"
"Hôm nay vừa hay gặp được chị, tôi muốn hỏi xem tại sao chị lại không nể mặt Diệp Vân Nghĩa này như thế chứ?"
"Là vì tôi không phải người thừa kế của nhà họ Diệp sao?"
Có lẽ do đã uống quá say mà Diệp Vân Nghĩa nói chuyện vô cùng thẳng thừng.
Mặt Diệp Tiên Duyệt đen sì.
Cậu em trai của anh ta trước kia từng theo đuổi Đỗ Tiên, anh ta cũng biết việc này.
Nhưng người ta đã chẳng thèm để ý đến Diệp Vân Nghĩa rồi, hơn nữa cách biệt tuổi tác rất lớn, thế này thì còn ra thể thống gì nữa?
Ai có thể ngờ Diệp Vân Nghĩa say rượu lại thẳng thừng hỏi thế trước mặt Đỗ Tiên.
Như thế không phải khiến người ta rất khó xử sao?
"Vân Nghĩa, em uống say rồi, về nhà ngay cho anh!"
Vì tránh lớn chuyện, cuối cùng mọi người đều khó xử nên Diệp Tiên Duyệt liền đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Vân Nghĩa, định đưa anh ta đi.
Ai ngờ Diệp Vân Nghĩa loạng choạng tránh đi, gào ầm lên: "Anh tránh ra! Anh sinh ra trước tôi vài phút thì là anh của tôi, thì có thể dạy dỗ tôi à? Tương lai của nhà họ Diệp đều trông cậy vào anh à?"
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!