Chỉ cần được sống yên ổn, cô ấy đưa hết mười triệu cho Lý Hổ luôn cũng được.
So với sự an nguy của bản thân thì tiền là cái thá gì chứ!
Vừa nhìn Lý Hổ, cô ấy đã muốn phát điên rồi.
“Cô có ư? Lâm Ảnh, cô thì có bao nhiêu tiền? Cô có biết tôi cần bao nhiêu tiền không?”
Lý Hổ nói với vẻ coi thường.
Lần này, ông ta định lừa Lâm Ảnh đến đây rồi bắt lại, sau đó tống tiền Tôn Hàn.
Ông ta không hề nghĩ đến việc Lâm Ảnh có tiền.
“Mười triệu, Tôn Hàn đã cho tôi mười triệu! Chỉ cần ông đừng làm bậy thì tôi sẽ cho ông hết!”
Lý Hổ: “…”
Cậu Tôn này dám cho Lâm Ảnh những mười triệu ư?
Quả nhiên phụ nữ kiếm tiền nhanh thật!
Nếu hai anh em ông ta mà có khoản tiền này thì đâu đến nỗi?
Tôn Hàn nghĩ mà thấy chán, Lâm Ảnh kém quá, chưa gì đã khai hết ra rồi?
Lý Hổ này đâu cần tới nhiều tiền như vậy.
Nói thật chứ, ngu ngơ thế này thì mất tiền cũng đúng.
“Được, mười triệu! Cô hãy chuyển khoản cho tôi, sau đó chờ đến mai, tôi sẽ thả hai người đi”.
Quả nhiên, Lý Hổ đã chấp nhận số tiền ấy ngay.
Dẫu sao giờ ông ta cũng chó cùng rứt giậu rồi, có đòi hỏi thêm chút nữa thì sao nào?
“Được, được!”
Đúng lúc này, Tôn Hàn chợt lên tiếng: “Thật ra ông chỉ cần năm triệu thôi đúng không?”
Lý Hổ nhìn Tôn Hàn với vẻ khó tin: “Sao cậu biết?”
Tôn Hàn cười nói: “Tôi không chỉ biết ông cần năm triệu, mà tôi còn đoán được anh trai ông là ai, đó là một công nhân ở công trường dự án đảo Lâm An. Vì thua bạc nợ quá nhiều nên nhà họ Diệp đinh trả ông ta năm triệu để ông ta nhận tội trong vụ giấu xác ở đảo Lâm An đúng không?”
Lý Hổ mới nói qua tình hình mà Tôn Hàn đã đoán được ra rồi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!