“Không ngờ ông chủ Tôn lại đích thân đến đây, đúng là vinh hạnh quá!”
Đỗ Tiên cũng coi như người từng trải, nhưng khi thấy Tôn Phát Tài đến đây, chị ta vẫn thấy rất ngạc nhiên.
Dù Tôn Phát Tài không phải tầm cỡ đại gia của Đại Hoa, nhưng thật ra cũng không kém là mấy.
Vậy mà một nhân vật tầm cỡ như vậy lại đích thân đến đây để bàn chuyện hợp tác với chị ta.
“Vừa hay tôi cũng đang rảnh, mà lại khá hứng thú với dự án đảo Lâm An nên mới đến xem sao”.
“Mà tổng giám đốc Đỗ đừng đứng thế, ngồi đi chứ!”
Tôn Phát Tài cười nói.
Dù cử chỉ của ông ta rất tự nhiên, nhưng vẫn toát ra được phong cách của nhân vật lớn.
Thật ra, Trương Tam cũng theo đến đây, nhưng hiện giờ không có tư cách lên tiếng nên chỉ biết cười trừ.
Sau khi ổn định chỗ ngồi, Tôn Phát Tài đã nhắc đến dự án đảo Lâm An ngay.
Ông ta nói: “Tôn Hàn đã nói cho tôi nghe về yêu cầu của tổng giám đốc Đỗ rồi, tôi thấy bình thường. Chỉ cần kiếm được tiền thì tôi thừa sức chia cho cô bốn mươi phần trăm, mọi người cùng nhau kiếm tiền mà! Chỉ có điều…”
Tôn Phát Tài chợt nhíu mày, bấy giờ trông ông ta không giống một người đàn ông trung niên mập mạp nữa, mà là Tôn thần tài nổi tiếng kiêm chủ tịch của bất động sản Long Phong.
Tôn Phát Tài híp mắt nói tiếp: “Chỉ có điều cô Đỗ này, cô có chắc mình xứng đáng nhận được bốn mươi phần trăm lợi nhuận ấy không?”
Lời ít ý nhiều.
Chỉ cần chị ta thể hiện xứng đáng với con số đó thì Tôn Phát Tài sẽ chi ngay.
Còn nếu không thì đúng là trò cười.
Tôn Hàn thầm thấy khâm phục, Tôn Phát Tài đúng là Tôn Phát Tài, nói câu nào là chết câu đấy.
Nếu ông ta mà đi đóng phim thì kiểu gì cũng giành được giải ảnh đế.
Vì ông ta vốn là cao thủ diễn xuất ngoài đời rồi.
“Ông chủ Tôn yên tâm, nêu Đỗ Tiên tôi đã dám nói vậy thì đương nhiên phải xứng đáng với con số ấy! Đảo Lâm An sẽ là dự án hợp tác đầu tiên của chúng ta, nhưng chắc chắn không phải cuối cùng”.