Đi một lát, Lâm Ảnh liền thấy thấp thỏm bất an.
Khi từ quán rượu đi ra, Tôn Hàn đi phía trước, ung dung như đang tản bộ.
Lâm Ảnh theo sát đằng sau, không dám nhiều lời.
Nhưng thực ra cô đang vô cùng căng thẳng.
Vốn Lâm Ảnh đã định tối nay sẽ "đào mỏ" Tôn Hàn một trận ra trò, nhưng cô tin rằng Tôn Hàn không nhận ra ý đồ này.
Vấn đề là Tiểu Chu đã vạch trần ý đồ đó.
Nếu Tôn Hàn không có bản lĩnh gì thì còn tốt. Cùng lắm là ngượng ngùng một phen, rồi sau này không liên lạc nữa.
Dù gì cũng chẳng có quan hệ gì sâu sắc, không liên lạc cũng chẳng sao.
Nhưng Trương Tam kia lại muốn vuốt mặt Tôn Hàn, nếu hắn muốn xử lý Lâm Ảnh thì chỉ cần một câu nói. Điều đó khiến cô cảm thấy vô cùng bất an.
Lâm Ảnh vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý đương đầu với giông bão.
Nhưng sau khi ra ngoài, Tôn Hàn chẳng nói chẳng rằng mà cứ đi thẳng.
Cuối cùng, Lâm Ảnh cũng không chịu được nữa mà lo lắng hỏi:
“Cậu thấy tối nay chúng ta nên đi đâu?”
Tôn Hàn đột nhiên cười đầy ẩn ý.
Lâm Ảnh cắn môi, chần chừ hồi lâu rồi mới dám mạnh dạn nói: “Lần này tôi lừa cậu tiêu tiền là tôi không đúng. Chỉ cần cậu vừa ý thì tối nay cậu muốn xử lý tôi thế nào cũng được! Muốn đi khách sạn cũng ok, tôi không ý kiến gì!”
Nếu Tôn Hàn chịu mở hầu bao thì chắc chắn là vì ham muốn Lâm Ảnh.
Lâm Ảnh cũng đã nghĩ thông rồi, cứ coi như bị chó cắn một lần, đâu có gì to tát.
Dù gì cũng không thể chọc giận Tôn Hàn được!
Nghe xong, Tôn Hàn bật cười hỏi lại: “Đây là điều cậu đang nghĩ sao?”
“Lẽ nào không phải?”
“Lẽ nào không phải?”
“Tôn Hàn, thực ra ngay từ đầu tôi không định lừa cậu! Nhưng cậu cũng chẳng ra gì, thừa nhận đi”.