Còn việc quà có quý giá hay không thì phải xem người đàn ông đó có muốn có được cô ấy không.
"Cũng không cần phải có quà đâu".
Lâm Ảnh dùng chiêu lạt mềm buộc chặt.
Đối với Lâm Ảnh, việc ứng phó với tình huống này đã vô cùng quen thuộc.
"Đều là bạn học mà, khách sáo gì chứ!"
Tôn Hàn mỉm cười.
"Vậy...tôi không khách sáo nữa nhé! Nhưng tặng quà gì thì tùy cậu, đâu có ai lại đòi quà người khác chứ?"
Lâm Ảnh nói thế bày tỏ mình sẽ nhận quà.
Còn tặng quà gì, có quý giá hay không thì phải xem Tôn Hàn thế nào.
Nếu như tặng đồ rẻ thì chứng tỏ Tôn Hàn keo kiệt.
Còn nếu tặng quà đắt tiền thì coi như đáng đời Tôn Hàn.
Lâm Ảnh trả lời như vậy đúng là không hề có sơ hở nào.
"Được, uống cà phê một chút rồi chúng ra đi chọn quà".
Tôn Hàn không để tâm, dù anh đã biết lòng dạ Lâm Ảnh thế nào, cũng không cảm thấy thủ đoạn của cô ấy cao siêu đến đâu, dù sao anh cũng không thiếu tiền.
Tiếp đó Tôn Hàn đưa Lâm Ảnh đi chọn quà.
Do Lâm Ảnh ám thị, cuối cùng Tôn Hàn đã tiêu năm mươi nghìn tệ mua cho Lâm Ảnh một bộ đồ make up nổi tiếng.
Để cảm ơn, Lâm Ảnh nhẹ nhàng lướt môi qua gò má Tôn Hàn.
Thái độ mập mờ thế này rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Ví dụ như hiểu lầm rằng Lâm Ảnh có ý với mình.
Tất nhiên Tôn Hàn là người vô cùng tinh ranh, sao anh có thể không hiểu tâm tư của Lâm Ảnh được?
Đồ make up mấy chục nghìn tệ đổi lấy một cái hôn, người ngoài nhìn thế nào cũng thấy là chỉ có lời mà không có lỗ!
"Tôn Hàn này, ừm, tôi có mấy người bạn nói muốn đón sinh nhật với tôi, địa chỉ cũng gửi rồi, tôi phải làm thế nào đây?"
Đã đến bốn giờ chiều, Lâm Ảnh đột nhiên khó xử nói.
Tôn Hàn sững ra, lại diễn trò nữa à?
Anh thuận theo lời của Lâm Ảnh: "Vậy cậu đi ăn sinh nhật với bạn của cậu đi".
"Sao thế được, đã nói là hôm nay sẽ ăn sinh nhật với cậu rồi mà! Ý tôi là...hay là mời bọn họ tới, chúng ta cùng ăn sinh nhật! Dù sao cũng chỉ là một bữa cơm, sau đó mọi người đi quán bar chơi, không tốn nhiều tiền đâu!"