Thứ tình cảm mà anh ta tin là thật hoá ra cũng chỉ vì lợi ích.
Diệp Tiên Duyệt thầm mắng một câu: “Cô ta đúng là cái loại không ra gì!”
“Bỏ qua đi anh, mỗi người đều có cách nhìn nhận sự việc khác nhau. Mình có thể hiểu thế này, ví dụ tiêu chuẩn của Ngô Du Du thấp hơn, thì với thân phận tiểu thư danh giá, khả năng cao cô ấy sẽ thích những người thanh niên đẹp trai nhưng nghèo”.
“Còn anh và Đậu Chương thì tuy chưa thể xếp vào hàng nam thần, đã thế còn quen thói công tử, nếu tách khỏi gia tộc thì cả hai cũng khác gì những tên sĩ diện hão đâu”.
“Cho nên anh cũng đừng trách người ta. Tiếp nhé, ví dụ anh theo đuổi các cô gái ham hư vinh khác còn xinh đẹp hơn Ngô Du Du, chỉ cần anh giơ cái mác cậu chủ nhà họ Diệp ra, đảm bảo tán ai là người ấy đổ, như vậy đâu cần hao tổn tâm sức nữa”.
Không nói thì thôi, chứ một khi đã nói thì Tôn Hàn phải nói cho bằng hết.
“Anh biết rồi, cậu thông suốt mọi việc quá đấy. Thôi, ở đây tiếp cũng không còn ý nghĩa gì nữa, về đi”, Diệp Tiên Duyệt chán nản nói.
Nếu ban nãy, Ngô Du Du cho anh ta chút thể diện, đừng nhận món quà của Đậu Chương, mà dù có nhận thì cũng nói đỡ cho anh ta mấy câu.
Vậy thì đã không có chuyện gì rồi.
Thậm chí, cô ta còn không thèm liếc nhìn chiếc đồng hồ phiên bản giới hạn mà anh ta tặng đến một cái.
Thể diện đã mất hết sạch, Diệp Tiên Duyệt nghĩ có ở lại đây cũng không còn gì thú vị nữa.
Tôn Hàn có vẻ coi thường, mẹ kiếp! Vừa mới bị động đến sĩ diện một cái là đã loạn lên ngúng nguẩy đòi về rồi.
Anh ta quên mất nhiệm vụ của họ rồi sao?
“Diệp Tiên Duyệt, anh quên chúng ta đến đây làm gì rồi à?”, bất đắc dĩ, Tôn Hàn đành phải nhắc nhở.
“Thì…”
Diệp Tiên Duyệt ngẩn người, bấy giờ mới nhớ ra mình đến tham gia tiệc sinh nhật của Ngô Du Du là có mục đích.
Đó là để Tôn Hàn gặp Trương Tam.
“Thật ra, anh vừa thấy Trương Tam rồi đấy, mà lại quên mất. Lúc Đậu Chương đến thì Trương Tam cũng đến luôn, nhưng chỉ ở ngoài cửa thôi. Chán thật, ban nãy anh chỉ nghĩ đến chuyện Đậu Chương tặng quà cho Ngô Du Du nên quên biến mất chuyện này”.
“Xem ra Trương Tam đi cùng với Đậu Chương đấy”.
Diệp Tiên Duyệt có vẻ lúng túng.
Nghe thấy vậy, Tôn Hàn chỉ biết câm nín.
Dù anh có thích Ngô Du Du đến mấy thì cũng đừng để ảnh hưởng đến chuyện lớn của gia tộc chứ.
Trong khi đó, Trương Tam có khả năng liên quan đến vụ án ở đảo Lâm An.