“Với anh thì đồ có quý giá đến mấy, nhưng phải hợp với em thì mới tôn giá trị của nó lên được”.
Đậu Chương không tiếc lời khen.
Ngô Du Du lập tức tỏ vẻ ngại ngùng rồi cúi đầu xuống.
Nhưng cuối cùng vẫn đưa tay ra nhận món quà ấy.
Thấy thế, Đậu Chương nhoẻn miệng cười, biết mình đã chọn đúng quà rồi.
Cũng đúng thôi, dù Ngô Du Du cũng là con nhà giàu có, nhưng đã là phụ nữ thì có ai không thích được tặng những món trang sức đắt giá chứ?
Chỉ cần người tặng chịu chi một chút là sẽ lấy được thiện cảm liền.
“Diệp Tiên Duyệt, anh mang tiếng là cậu chủ của bất động sản Diệp Thị mà chỉ dám chi có thế thôi à. Theo đuổi con gái như vậy là sai cách rồi”.
Đột nhiên Đậu Chương đắc ý buông lời khiêu khích với Diệp Tiên Duyệt.
Trong số những người theo đuổi Ngô Du Du đang có mặt ở đây thì Đậu Chương và Diệp Tiên Duyệt là hai ứng cử viên sáng giá nhất, vì là cậu chủ của hai trong bốn gia tộc lớn.
Nếu không có gì thay đổi thì hơn một năm nữa, Ngô Du Du sẽ lấy chồng, mà đối tượng kết hôn của cô ấy là một trong hai người này.
Trong tình huống hiện giờ, đương nhiên Đậu Chương không thể bỏ qua cơ hội hạ bệ Diệp Tiên Duyệt.
“Ừ thì tôi không hào phóng bằng anh Đậu, Tôn Hàn, đi thôi!”
Diệp Tiên Duyệt tức tối quay người bỏ đi.
Xem ra anh ta là một người không chịu được đả kích.
Tôn Hàn suy nghĩ một lát, sau đó lại thấy dù ánh mắt Ngô Du Du nhìn Diệp Tiên Duyệt như có vẻ gì đó, nhưng cũng chỉ là sự áy náy thôi.
Anh đã hiểu được đại khái rồi, có lẽ với tình hình hiện giờ, Ngô Du Du sẽ thích Đậu Chương hơn.
Còn lý do vì sao thì chưa thể kết luận được.
Nhưng có khả năng là liên quan đến sự việc gần đây của nhà họ Diệp.
Trong lòng anh thầm than vãn, tình cảm đơn thuần quả thực rất hiếm ở thời đại này.
Diệp Tiên Duyệt đi ra ngoài rồi tự rót cho mình một ly rượu vang rồi chuốc muộn phiền.
Tôn Hàn đi đến gần rồi cười nói: “Sao thế, không mua được quà giá tám mươi triệu nên anh thấy buồn à?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!