Nửa tiếng đồng hồ đã trôi qua mà Tiểu Chu vẫn chưa đạt được mục đích.
Rốt cuộc Tôn Hàn có phải đàn ông không đây, mà sao anh không có một chút phản ứng nào dưới sự khiêu khích của cô ả?
“Anh Tôn, có phải anh chưa hài lòng với phục vụ của em không?”, Tiểu Chu nôn nóng hỏi.
Lúc này, Tôn Hàn đang nhắm mắt nghỉ ngơi nên chỉ lắc đầu đáp: “Không, tôi rất hài lòng là đằng khác. Kỹ thuật mát xa của cô rất khá, nếu đừng thi thoảng lại cọ vào người tôi thì sẽ chuyên nghiệp hơn”.
Tiểu Chu lập tức đỏ bừng mặt.
Tôn Hàn đang giả ngốc ư?
Lẽ nào anh không biết lý do cô ả làm vậy sao?
“Anh Tôn, anh có cần phục vụ gì khác không ạ?”, Tiểu Chu không nhịn được nữa mà hỏi thẳng.
Cô ả thật sự không muốn để vuột mất một vị khách sộp thế này.
Đột nhiên Tôn Hàn ngồi dậy, sau đó như cười như không quan sát Tiểu Chu: “Cô nói tôi nghe xem là phục vụ đặc biệt gì, hay chúng ta trò chuyện một lát nhé?”
Vừa nghe thấy câu trước của Tôn Hàn, Tiểu Chu lập tức mừng rỡ, cuối cùng thì cô ả cũng thông não được cho Tôn Hàn rồi.
Nhưng nghe đến câu sau của anh thì cô ả lại tiu nghỉu.
Người đẹp như hoa như ngọc đang đứng ngay trước mặt mà anh chỉ muốn tâm sự thôi sao?
Hay anh có vấn đề về khả năng đó?
“Ha ha, anh Tôn, anh hài hước quá!”
Tôn Hàn nghiêm túc nói: “Tôi không đùa đâu, giờ vẫn sớm muốn ngủ cũng không ngủ được. Hay cô nói chuyện với tôi đi, sau đó muốn bao nhiêu thì tôi trả”.
“Thế này đi, đây là thẻ hội viên mà tôi mới làm, cô cứ lấy mà dùng. Ngần ấy tiền đủ để cô nói chuyện với tôi chưa?”
Dứt lời, Tôn Hàn hào phóng đưa chiếc thẻ hội viên mới nạp hai mươi nghìn cho Tiểu Chu.
Thế này…
Chỉ cần nói chuyện là có ngay hai mươi nghìn.
Cô ả mà cầm đi đổi sang tiền mặt thì cũng được mười nghìn.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!