Diệp Tiên Duyệt lái xe đưa Tôn Hàn và Liễu Phương Phương rời đi, càng gần tới trung tâm thành phố, họ càng cảm thấy được sự sầm uất của Ma Đô, các toà nhà cao tầng mọc lên san sát sáng chói.
Thành phố kinh tế của nước Đại Hoa chứ có phải đùa đâu!
“Dự án đảo Lâm An của ông mình sao rồi anh?”
Liễu Phương Phương ngồi trên xe rồi quan tâm hỏi.
Nhắc đến chuyện này, Diệp Tiên Duyệt chỉ biết thở ngắn than dài: “Đừng nhắc nữa thì hơn, giờ cảnh sát ở đây đang điều tra loạn hết cả lên, còn người dân thì hở chút là nói Diệp Thị ta làm ăn bát nháo, giết người phóng hoả, chuyện ác độc gì cũng dám làm! Chán chẳng buồn chết!”
“Thế ông nội em có nói gì không? Có cách gì giúp nhà họ Diệp dẹp yên chuyện này không?”
Giờ chỉ còn cách nhờ Liễu Thị Long ở Thượng Kinh nghĩ cách giúp thôi.
“Chuyện này lớn quá, ông nội em cũng không trực tiếp xử lý được. Anh này, rốt cuộc đảo Lâm An xảy ra chuyện gì, có thật là không phải ai đó trong nhà mình to gan lớn mật giết hai người đó không?”
Liễu Phương Phương nửa tin nửa ngờ hỏi.
Có hai thi thể được chôn dưới khu kiến trúc ở đảo Lâm An là một chuyện rất hệ trọng.
“Đương nhiên. Con cháu nhà mình đều ăn sung mặc sướng, tự dưng phạm phải sai lầm ngớ ngẩn ấy làm gì? Kết quả DNA cũng có rồi, là hai cô gái của một khu giải trí nổi tiếng ở đây. Nhà ta cũng đang điều tra, nghi là công nhân thấy họ đẹp nên nổi sắc tâm! Nhưng giờ vẫn chưa điều tra được cụ thể nên chưa thể kết luận được”.
Tôn Hàn im lặng lắng nghe rồi cười thầm.
Cảnh sát ở Ma Đô còn chưa điều tra được gì, mà nhà họ Diệp đã tra ra được mới lạ.
Nhưng hiện giờ, cả truyền thông và người dần đều đang theo dõi vụ này nên nhà họ muốn dùng quan hệ để lấp liếm đi cũng không được.
Buộc phải tìm ra chân tướng thôi.
Đương nhiên còn một cách khác, đó là tạo ra một sự thật mà mọi người có thể tin được.
Nhưng đây là chuyện không tốt nên anh sẽ không kiến nghị làm vậy, huống hồ kiểu gì nhà họ Diệp chẳng nghĩ đến cách này rồi.
Khoảng một tiếng sau, Diệp Tiên Duyệt đã lái xe vào biệt thự của nhà họ Diệp.