“Vâng thưa ngũ công tử!”
Hai vệ sĩ đáp lại rồi lần lượt đi vào trang viên.
Bạch Cần ngơ ngác rồi hỏi lại với vẻ khó tin cùng thất vọng: “Anh định chuyển đi à?”
Dù cô ấy đã chuẩn bị tâm lý trước, nhưng bây giờ vẫn không kìm chế được nỗi thất vọng.
“Ừ, phải chuyển thôi. Nhưng thời gian qua sống cùng với cô, tôi thấy rất vui”, Tôn Hàn nói với vẻ sâu xa.
Phải chuyển!
Bạch Cần hiểu ý anh ngay.
Sau đó, cô ấy lại thấy mình kém cỏi.
Từ khi quen biết Tôn Hàn đến giờ, cô ấy luôn nghĩ Tôn Hàn và mình cùng một đẳng cấp, cùng sống dưới một bầu trời.
Như thể ông trời đã cố ý đưa anh đến bên cô ấy.
Dù cho khi đó, Tôn Hàn chỉ là một nhân viên kho hàng không có tiền đồ gì, nhưng Bạch Cần chưa bao giờ chê bôi anh.
Thu nhập của cô ấy đủ để họ sống một cuộc sống đủ đầy.
Thật ra ngay từ lúc đó, Bạch Cần đã muốn sống với Tôn Hàn rồi.
Nhưng cô ấy chợt nhận ra rằng Tôn Hàn không muốn như vậy.
Nhất là khi cô ấy ngày một hiểu rõ về anh hơn, thì mới phát hiện thì ra người đàn ông mà cô ấy luôn nghĩ là chất phác lại lắm điều bất ngờ đến thế.
Một căn trang viên có giá trị cả trăm triệu mà anh nói mua là mua, bao việc khó trên thương trường vào tay anh là êm xuôi hết.
Bây giờ, cô ấy mới biết thì anh là cậu chủ của một gia tộc quyền thế.
So với Tôn Hàn thì cô ấy chỉ là một nhân vật nhỏ bé.
“Cuối cùng cũng phải chia tay rồi. À, nhưng rốt cuộc anh là con cháu của gia tộc nào thế? Nhỡ sau này tôi muốn rủ anh đi chơi lại không biết tìm ở đâu”, Bạch Cần cười trừ nói.
“Ngũ công tử của nhà họ Tôn, nhà họ Tôn của Tôn Vượng Thịnh ấy!”