"Dù thế nào thì cậu cũng phải đi gặp ông chủ, đó là nhiệm vụ của chúng tôi!"
Giọng vệ sĩ dẫn đầu vẫn lạnh lùng không tình cảm.
Dinh thự nhà họ Tôn.
Dàn xe rước dâu đã đợi sẵn ở bên ngoài.
Tôn Tiểu Bân không ngừng ngắm nghía bản thân mình trong bộ quần áo đắt tiền, khuôn mặt không giấu nổi niềm vui sướng.
Cuộc đời cậu ta chưa bao giờ được tận hưởng cảm giác nở mày nở mặt như thế này.
Tôn Đạo Hương ngồi cùng Tôn Vượng Thịnh trên chiếc ghế sô pha trong phòng khách. Còn hai chị em Tôn Đào và Tôn Khải Thành đứng bên cạnh.
Tôn Đạo Hương chắp hai tay, nhìn Tôn Vượng Thịnh nét mặt không được tốt lắm, hỏi: "Bố, hôm nay là ngày vui của Tiểu Bân, sao bố lại buồn rầu vậy?"
"Nếu như Hành Vương còn sống, không biết nó sẽ vui đến mức nào!"
Tôn Vượng Thịnh cau mày, đột nhiên quay sang nhìn người con trai cả Tôn Đạo Hương của mình, đầy ẩn ý sâu xa hỏi lại: "Anh thực sự nghĩ vậy sao?"
Mặt Tôn Đạo Hương thoáng vẻ ngượng ngùng, đáp: "Bố, bố nói gì vậy? Con trai Hành Vương thì cũng là con trai con. Hôm nay Tiểu Bân kết hôn, bác cả như con thực sự rất vui!"
Đáng tiếc, đáp lại câu nói đó chỉ là nụ cười lạnh của Tôn Vượng Thịnh.
Tôn Đạo Hương càng thêm khó xử.
Ông ta biết bố mình vẫn chưa quên chuyện năm xưa!
Mặc dù ông ta chỉ "không cẩn thận" tiết lộ tung tích của Tôn Hành Vương trên đường trở về còn việc chiến đấu cơ gặp tai nạn không liên quan đến ông ta.
Nhưng việc này vẫn là bức tường ngăn cách giữa hai bố con ông ta suốt chừng ấy năm.
Bố ông ta từ đầu đến cuối chỉ thương yêu và thiên vị Tôn Hành Vương!
Tôn Khải Thành và Tôn Đào đều đã nhận ra không khí khác thường. Năm đó hai người họ còn nhỏ, Tôn Đào thì biết được một chút nội tình còn Tôn Khải Thành trước giờ luôn cảm thấy nghi hoặc. Tại sao từ nhỏ đến lớn, hắn chưa bao giờ thấy ông nội cười với bố mình.
Hôm nay cũng vậy.
Hắn không hiểu nổi, giữa bố và con trai có thể có mối thâm thù đại hận nào khiến hơn hai mươi năm người bố không thể nói với con mình một câu tử tế.