Tôn Hàn đóng sập cửa phòng, chỉ để lại Bạch Cần trong phòng khách.
Anh thực sự căm ghét bản thân mình!
Thực ra lúc lấy dũng khí ôm Tôn Hàn, Bạch Cần đã thử nghĩ xem sẽ xảy ra chuyện gì sau đó.
Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
....
Tôn Hàn mãi đến năm sáu giờ sáng mới mơ hồ thiếp đi.
Anh còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì đã có tiếng gõ cửa.
"Có chuyện gì?"
Tôn Hàn dậy rồi tiện tay lấy điếu thuốc cuối cùng trong bao thuốc đưa lên miệng.
Dưới đất đầy tàn thuốc.
"Tôn Hàn, bên ngoài trang viên có rất nhiều xe, đều là những xe biển trắng của nhà nước! Có phải họ đến tìm anh không?"
Bên ngoài vang lên giọng nói bất an của Bạch Cần.
Trang viên họ ở là trang viên biệt lập, mà những chiếc xe đó đỗ ngay trước cửa nhà họ.
Khả năng cao là tới tìm Tôn Hàn.
Nhưng không biết là nhân vật tầm cỡ thế nào đến tìm anh.
Tôn Hàn nhíu mày, lập tức đứng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới đường có tám chiếc xe đen biển trắng, trước và sau xe đều có rất nhiều vệ sĩ đứng, trong đầu anh liền nghĩ ngay đến Tôn Vượng Thịnh.
Hôm nay là ngày Từ Tiểu Bân và Liễu Phương Phương kết hôn, nhiều xe thế này đến đón anh là sao?
Tôn Hàn cũng không nghĩ nhiều, anh nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
"Sao phòng anh lại bừa bộn thế?"
Bạch Cần thấy căn phòng bừa bãi của Tôn Hàn, càng lo hơn.
Tôn Hàn không trả lời mà thong thả xuống tầng.
Bạch Cần cũng nhanh chóng đi theo.
Khi Tôn Hàn ra bên ngoài, anh nói với một vệ sĩ mặc vest đen: "Các người tìm ai?"
"Ông chủ muốn gặp cậu thưa cậu chủ!"
Vệ sĩ dẫn đầu khoảng hơn 30 tuổi, vẻ mặt lạnh lùng, có phong cách quân nhân.
Bạch Cần phía sau Tôn Hàn che miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!