"Tôi chỉ giả dụ thôi mà, đâu có nói đó là thật chứ!"
"Nếu như sao...", Bạch Cần trầm ngâm, cuối cùng vẫn lắc đầu: "Không đâu! Trang viên đó có ý nghĩa đặc biệt đối với tôi, nhưng tôi cũng không thể nào vì nó mà bán chính bản thân tôi!"
"Đã là quá khứ thì hãy để nó trôi qua đi!"
Con người cần phải tiến về phía trước, có một số chuyện dù không thể buông xuống được, nhưng đến lúc thì vẫn phải buông xuống!
Đây chính là đời người!
Tôn Hàn gật đầu, không nhắc đến vấn đề khiến Bạch Cần buồn bã nữa: "Dẫn đường đi, đây là lần đầu tiên tôi đến nơi này, cô phải làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi đấy!"
"Được thôi, cầu Anh Tiên cũng giống như tên đấy! Tới thắng cảnh này, những địa điểm khác có thể không đi, những nhất định phải lên cầu! Nhưng nếu không đi cáp treo thì lên đó sẽ hơi mệt một chút. Chúng ta đi bộ lên nhé?"
"Cô nghĩ tôi yếu đến thế à?"
Thế là hai người liền đi bộ lên men theo con đường nhỏ.
Khi đi lên đến đỉnh, mọi thứ đều bé như con kiến.
Nhìn ra phía xa tít tắp, cả Thượng Kinh phồn hoa thu gọn trong tầm mắt họ.
Hai người đang định đi mua vé thì một giọng nữ đột nhiên vang lên: "Bạch Cần!"
Bạch Cần sững ra, không ngờ lại có thể gặp được người quen ở đây.
Cô ấy nhìn người kia, vẻ mặt chẳng hề vui vẻ. Cô ấy ngần ngừ mấy giây rồi mới chào hỏi: "Ngô Hiểu Phương?"
Ngô Hiểu Phương là một cô gái có tuổi tác tương tự Bạch Cần, cũng khá xinh đẹp. Cô ta đeo kính râm, mặc một chiếc sơ mi hoa, trông rất quyến rũ.
Tôn Hàn biết người đàn ông đi cùng Ngô Hiểu Phương.
Đúng là oan gia ngõ hẹp!
Đó chính là Cố Vân Đào!
"Nghe Vân Đào nói cô đã có bạn trai, là anh ta đúng không? Trông cũng chẳng ra sao!"
Ngô Hiểu Phương nhìn Tôn Hàn, cô ta thốt ra một câu trái lương tâm.
Xét về ngũ quan và khí chất, Cố Vân Đào kém hơn hẳn so với Tôn Hàn.
“Không ngờ nhiều năm như vậy rồi mà cô vẫn ở bên Cố Vân Đào, ‘khẩu vị’ của cô cũng chẳng ra sao nhỉ?”, Bạch Cần khinh khỉnh đáp trả.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!