Nghỉ ngơi ở nhà đến chiều, Tôn Hàn lại bắt xe đến bệnh viện.
Chiếc 7 Series của Liễu Phương Phương thì anh đã trả chìa khoá cho công ty rồi.
Khi Tôn Hàn đến nơi, trong phòng bệnh ở bệnh viện đã đầy ắp người, nói cười rộn rã.
Có nhiều người đang cảm thán mấy câu như ông cụ Liễu tai qua nạn khỏi, ắt sẽ gặp nhiều chuyện lành.
Nhưng khi trông thấy Tôn Hàn, tiếng cười trong phòng bệnh đã im bặt.
Đúng như dự đoán của Tôn Hàn, nhà họ Liễu không hề thích gặp vị ân nhân cứu mạng này.
Lý do, tất nhiên là yêu cầu quá quắt của ôn Hàn.
Tôn Hàn cũng chẳng để bụng, bước đến trước mặt Liễu Nam Quân, “Tôi đến đây để kiểm tra lại cho ông cụ Liễu”.
“Làm phiền cậu”.
Liễu Nam Quân bình thản đáp lại, đoạn đứng lên giơ tay bảo những người khác ra khỏi phòng bệnh.
Lúc này, Liễu Thị Long đã tỉnh, ánh mắt rất sáng.
“Cậu trai trẻ, ngồi xuống đây đi”.
Liễu Thị Long vẫy tay ra hiệu cho Tôn Hàn ngồi xuống mép giường.
Tôn Hàn cũng không khách sáo. Anh ngồi xuống, quan sát vẻ mặt của Liễu Thị Long rồi cười nhẹ, “Ông cụ Liễu đang hồi phục rất tốt”.
Liễu Thị Long nhìn Tôn Hàn bằng ánh mắt sâu xa, “Tôi nghe nói cậu đã cứu tôi thoát chết?”
“Xem là thế”, Tôn Hàn ôn tồn trả lời.
“Cảm ơn cậu!”
Thứ mà Tôn Hàn muốn không phải chỉ là một câu cảm ơn. Anh hỏi tiếp, “Thế ông cụ Liễu còn nghe nói chuyện gì nữa không?”
Ánh mắt ôn hoà của Liễu Thị Long thoắt cái đã sắc bén như chim ưng, “Ý cậu là chuyện cậu muốn tôi gả cháu gái cho cậu?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!