Tôn Hàn lắc đầu: “Thôi, tôi có qua học hành trường lớp gì đâu, chỉ là tay mơ thôi”.
Tôn Hàn chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ làm bác sĩ ở bệnh viện số Một, không phải do anh không thích, mà là mỗi người đều có trí hướng riêng. Nhưng cũng có thể sau này anh lại thay đổi suy nghĩ rồi muốn làm cũng không biết chừng.
Bác sĩ Hồ cũng nhận ra Tôn Hàn không có hứng thú với công việc này, anh ta thấy hơi tiếc nuối, nhưng cũng không nói nhiều nữa. Song, đột nhiên anh ta nhớ ra chuyện gì đó rồi tận tình khuyên nhủ: “Cậu em Tôn này, thật ra cậu có tài như thế thì kiếm một cô vợ xinh đẹp đâu có khó, tội gì cứ khăng khăng đòi lấy tiểu thư nhà họ Liễu? Thành ra đang yên đang lành lại từ ân nhân biến thành kẻ thù của người ta”.
Đương nhiên Tôn Hàn hiểu rõ điều này.
Nếu Tôn Hàn không đưa ra điều kiện oái oăm ấy, chắc chắn sau khi anh cứu được Liễu Thị Long rồi, nhà họ Liễu sẽ cư xử với anh như một ân nhân.
Nhưng một khi anh đưa ra điều kiện ấy, có lẽ sau khi anh cứu được Liễu Thị Long rồi, người nhà họ Liễu còn ghét anh thêm.
Tuy nhiên, anh lại cần thái độ ấy của họ.
Tôn Hàn mỉm cười điềm nhiên rồi đứng dậy: “Được rồi, tình hình ổn rồi đấy. Chúng ta về nghỉ ngơi thôi, chiều lại đến”.
“Cơ bản mà nói thì ông cụ Liễu đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi, cùng lắm dăm ba ngày nữa là khỏi hẳn”.
Bác sĩ Hồ cũng biết rõ điều này.
Thế mới có câu: Bệnh đến như núi nở, bệnh đi như kéo tơ.
Lúc này, giai đoạn nguy hiểm đã qua, sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Bác sĩ Hồ vui vẻ đáp: “Ừm”.
Hai người sóng vai rời khỏi phòng bệnh, nhưng bên ngoài vẫn có không ít người đang lo lắng chờ đợi.
Liễu Nam Quân và Liễu Phương Phương đều đang ở đây, xem ra cũng chờ cả đêm rồi.
“Sao rồi?”, Liễu Phương Phương quan tâm hỏi.
Bác sĩ Hồ vui mừng đáp: “Bệnh nhân đã qua giai đoạn nguy hiểm, bây giờ ông cụ đang ngủ rất ngon, chắc cũng sắp tỉnh thôi. Tất cả đều là công lao của cậu em Tôn đây”.
“Phù!”
Bấy giờ, tất cả người nhà họ Liễu mới thở phào một hơi.