“Chú không biết à! Từ sau khi chú đến đây, mấy bản kế hoạch quan trọng phải đưa chú đọc qua, anh mới yên tâm được!”
Hàm ý là Tôn Hàn có năng lực làm việc rất tốt, xem qua bản kế hoạch nào cũng có thể chỉ ra lỗi sai, đảm bảo an toàn tuyệt đối.
Tôn Hàn lập tức cười xoà, nhưng lại xua tay, “Anh à, không phải là em không giúp anh, mà là em không thể lúc nào cũng giúp anh được. Lần này anh vẫn nên tự làm thì hơn. Mà em cũng sắp từ chức rồi”.
Ầm!
Trương Tiến nghe như sét đánh ngang tai, bàng hoàng hét lên, “Từ chức?!”
Không hét thì không sao, nhưng tiếng hét này đã khiến cả phòng tiêu thụ đều nghe thấy.
Ai cũng xì xào bàn tán, không hiểu tại sao Tôn Hàn đang phát triển rất tốt ở công ty mà lại đột nhiên từ chức?
Nhất là Bạch Cần, cô ấy vốn đang bận rộn công việc thì chợt ngẩn ra, đầu óc cũng trống rỗng.
Tôn Hàn, muốn đi ư?
“Chú em à, đang yên đang lành, sao chú lại từ chức? Đừng đùa với anh nữa mà!”
Nói đoạn, Trương Tiến chợt hạ giọng, “Với kinh nghiệm của anh, thăng chức là chuyện sớm muộn. Sếp Liễu xem trọng chú như vậy, chờ sau khi anh thăng thức, vị trí của anh sẽ là của chú! Cái khác thì không nói, nhưng tiền lương hằng năm lên đến hàng triệu đấy! Chuyện tốt như vậy biết tìm ở đâu chứ!”
Đối với chuyện từ chức ấy, Trương Tiến cảm thấy rất đáng tiếc.
Tôn Hàn cười nhẹ, cũng không giải thích nhiều, “Em đã nghĩ kĩ rồi mới từ chức. Còn về phần từ chức được hay không thì vẫn còn khó nói lắm! Dù sao thì chuyện hợp đồng, kế hoạch của anh, thì anh vẫn nên tự quyết định nhé. Tạm thời em không giúp được anh rồi!”
“Được rồi. Em đến phòng làm việc của sếp Liễu đây. Chuyện từ chức quan trọng này, em chắc chắn phải nói với cô ấy mới được”.
Không nói thêm gì nữa, Tôn Hàn đã thu dọn đồ đạc rồi đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc Liễu.
Từ chức thì chưa chắc là từ chức thật!
Nhưng thái độ thì phải thể hiện rõ ràng.
Chẳng bao lâu sau, Tôn Hàn đã đi thang máy lên tầng cao nhất.
“Chào phó giám đốc Tôn!”
Người không biết rõ tình hình - Lưu Mai - chợt cất tiếng chào.