“Còn ân oán xưa thì xí xoá. Mà sau này cậu cứ gọi tôi là anh Giang thôi, tôi sắp không còn là ông Giang của Công Tử Minh nữa rồi”.
Giang Lệ nói rất nhiều, nên cũng lộ ra không ít tin tức.
Điều quan trọng nhất trong số đó là ông ta sắp mất đi quyền thống trị ở Công Tử Minh.
Quả là một tin tức chấn động.
Đương nhiên Tôn Hàn biết nguyên nhân là từ anh mà ra.
Nhưng trước đó, bọn họ có lập trường khác nhau nên dù anh có làm gì cũng không phải là quá đáng, vì thế anh cũng không cần phải thấy áy náy, vì đây vốn là chuyện thắng làm vua thua làm giặc.
Song, anh vẫn phải công nhận một điều là Giang Lệ là người rất rộng lượng, dù cho khi đó ông ta đã thua thảm hại vì anh.
Nhưng khi anh đến Thượng Kinh rồi, ông ta vẫn có thể hoà nhã kết bạn với anh được.
Đã vậy, lẽ nào anh còn so đo gì nữa sao?
Sau trận đấu lôi đài hôm đó, mọi ân oán giữa Giang Lệ và Thiên Cửu Môn nên xí xoá đi thôi.
Tôn Hàn nhanh nhảu gọi: “Anh Giang!”
“Ha ha, chẳng mấy khi mọi người thoải mái nói chuyện với nhau thế này, tối nay phải đi uống một chầu no say mới được”.
“Tuân lệnh!”
Cả ba không nhiều lời nữa mà đi thẳng ra ngoài ăn chút điểm tâm lót dạ, sau đó quay về phong bao uống rượu, không ai gọi gái phục vụ, vì họ đều không thích.
Nếu họ thật sự muốn hưởng thụ phụ nữ thì thiếu gì người để chọn nên không cần phải gọi phục vụ ở quán.
Sau hơn ba tiếng uống rượu, chai rỗng đã chất cả đống, cả ba đều uống tới bến.
“Tôn Hàn, cậu là khách nên sẽ có quyền quyết định khi nào dừng uống”.
Đến giờ, Giang Lệ vẫn chưa say, Tôn Hàn ngà ngà, còn Chu Giang thì ngật ngưỡng rồi.
“Cùng tàm tạm rồi đấy, tôi còn ở đây lâu nên vẫn còn cơ hội uống tiếp”.
“Được, tôi sẽ cho xe đưa cậu về!”
Giang Lệ vừa nói dứt câu thì điện thoại đã đổ chuông, ông ta nghe máy nói vài câu rồi ngắt.