Nhưng khi Tôn Hàn đến rồi, có lẽ do áy náy nên Liễu Phương Phương đã tỏ vẻ lo lắng bất an.
Tôn Hàn mỉm cười, biết rồi còn hỏi!
Tối qua, anh còn không hiểu rõ ý của Liễu Phương Phương, nhưng nay thì rõ mười mươi rồi.
Cô ta cố tình tạo rắc rối cho anh bằng cách khiến Trương Dương Phi đến gây sự với anh.
Cụ thể hơn thì anh không rõ, nhưng đại khái là vậy.
“Hôm nay tôi ngủ quên, tối qua lại tắt nguồn quên không mở, cho nên tổng giám đốc Liễu mới không gọi cho tôi được, tôi xin lỗi!”.
“Tổng giám đốc Liễu, cô tìm tôi gấp như vậy là có việc gì à?”
Thấy Liễu Phương Phương vẫn giả ngây giả ngô, Tôn Hàn cũng chẳng thèm vạch trần.
“Không, không có việc gì gấp cả, chỉ là tôi quan tâm đến anh thôi. Lần sau cố gắng đừng đi làm muộn, anh xuống dưới làm việc đi”.
“Vâng”.
Chờ Tôn Hàn đi rồi, Liễu Phương Phương mới thở phào một hơi, sau đó cảm thấy hôm nay mình hơi thất thố.
Cô ta không biết rốt cuộc là mình thấy hổ thẹn vì lôi Tôn Hàn ra làm lá chắn, hay bị ánh nhìn chằm chằm của anh làm cho hoang mang nữa.
Sau khi Tôn Hàn về bộ phận tiêu thụ rồi, Trương Tiến lại mờ ám gọi anh đến văn phòng.
“Có chuyện gì vậy anh Trương?”, Tôn Hàn tìm chỗ ngồi xuống rồi hỏi thẳng luôn.
Trương Tiến đóng cửa phòng lại, sau đó lập tức giơ ngón tay cái với Tôn Hàn rồi buôn dưa: “Này chú em, nói thật đi, chú có quan hệ gì với sếp tổng thế hả? Chẳng những sếp cho chú đến phòng tiêu thụ làm việc, mà còn cho chú lái xe của mình nữa”.
“Em giúp cô ấy chút chuyện phiền phức trong làm ăn nên chắc được đánh giá cao thôi. À, giờ thì anh đã tin em đến phòng mình không ảnh hưởng gì đến anh rồi chứ?”, Tôn Hàn trả lời mập mờ một câu rồi hỏi lại.
Trương Tiến cười khà khà nói: “Chú nói gì thế, anh có bao giờ không tin chú đâu? Nhưng xem chừng người có tiền đồ rộng mở là chú mới đúng đấy. Sau này phất rồi thì đừng quên ông anh này đấy!”
“Còn phải nói!”
Hai người tán dóc dăm ba cậu rồi Trương Tiến hỏi tiếp: “À, tại hôm qua chú bị sếp tổng gọi đi rồi mất hút luôn nên phòng mình tạm hoãn liên hoan rồi, tối nay…”
“Tối nay em lại bận mất rồi, lùi sang hôm khác đi ạ! Hay mọi người cứ đi đi, phía các đồng nghiệp thì anh nói đỡ giúp em”, Tôn Hàn cắt ngang lời Trương Tiến.
Trương Tiến lập tức ngạc nhiên hỏi: “Tối nay, chú lại đi với sếp tổng à?”
“Không phải sếp tổng, mà là bạn em”.
“Ờ, thế thì để hôm khác vậy”.
Liễu Phương Phương đã dặn, Tôn Hàn không cần làm gì ở phòng tiêu thụ cả, thế có khác gì anh là người ăn không ngồi rồi ở đây đâu.
Anh rảnh rang từ sáng đến chiều, nhìn người khác bận rộn cũng hay ra phết.
Sau khi tan làm, Tôn Hàn không về ngay, mà lái xe đến một quán bar tên là Quỷ Hoả.
Quán bar này có cái tên rất quái gở, song lại là một trong những nơi đắt đỏ nhất ở Thượng Kinh, nhưng làm ăn lại rất phát đạt.
Nguyên nhân rất đơn giản, vì chủ của quán bar này chính là Chu Giang!
“Tôi đến tìm ông Giang”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!