Sau khi Tôn Hàn rời đi, trợ lý của Liễu Phương Phương - Lưu Mai - bèn bước vào phòng.
“Sao hả, tôi bảo cô điều tra về Tôn Hàn, cô đã điều tra được gì rồi?”, Liễu Phương Phương khẽ hỏi.
Lưu Mai trả lời, “Là người tỉnh Nam, rất giàu có, còn thông tin cụ thể hơn thì tôi không điều tra được ạ”.
Ngay lập tức, Liễu Phương Phương nhíu mày lại, ngạc nhiên hỏi, “Sao lại không tra được?”
“Thưa tổng giám đốc Liễu, lý lịch của tên Tôn Hàn này chẳng có gì cả. Tôi đã thử dùng các mối quan hệ của công ty để đến tỉnh Nam điều tra nhưng thường xuyên bị cản trở, cứ như thông tin của anh ta là một bí mật gì đấy ở tỉnh Nam vậy!”
Lưu Mai cũng không thể hiểu nổi, cảm thấy Tôn Hàn hệt như là người xuất hiện từ không khí ấy.
Theo lẽ thường, dù Liễu Phương Phương nhận thấy Tôn Hàn có năng lực, thì cũng không thể đề bạt anh lên thẳng vị trí phó giám đốc phòng kinh doanh xuất khẩu cực kỳ quan trọng này.
Làm thế thì các nhân viên đã vất vả cống hiến cho công ty sẽ nghĩ thế nào đây?
Lý do thực sự khiến Liễu Phương Phương làm thế, là cô ta cảm thấy Tôn Hàn có mưu đồ gì đó khi vào công ty.
Trên màn hình camera giám sát của công ty thường xuyên xuất hiện bóng dáng của Tôn Hàn, trông anh như một thám tử đang điều tra chuyện gì đó vậy.
Tuy Liễu Phương Phương chưa từng lộ diện, nhưng thực chất đã để ý đến Tôn Hàn từ lâu rồi.
Nếu bảo Tôn Hàn là gián điệp của công ty cạnh tranh đưa vào, thì anh lại chưa từng làm bất kỳ chuyện gì khác thường cả, thậm chí còn chưa bao giờ đến những nơi mà anh không nên đến
Nhưng với năng lực của Tôn Hàn, Liễu Phương Phương chắc chắn anh sẽ không tự dưng đến công ty họ để làm một nhân viên giữ kho như vậy
Nên cô ta mới tiện tay đề bạt anh vào dịp này.
Cô ta muốn xem thử, rốt cuộc mục đích đến Lệ Lan của tên Tôn Hàn này là gì.
“Tổng giám đốc Liễu này, tôi nghĩ chị không nên lo nghĩ về chuyện này nữa ạ. Chị đừng quên là một tháng nữa, chị sẽ kết hôn đấy!”, Lưu Mai cất tiếng nhắc nhở.
Kết hôn?
Nét mặt đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ, Liễu Phương Phương thở hắt ra, “Phải nhỉ, nên kết hôn rồi”.
Đúng lúc ấy.
Lưu Mai bỗng bật cười, “Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến ngay! Tổng giám đốc Liễu à, anh nhà chị đến rồi kìa”.